Chương 13: Nước mắt tiếp tục xôn xao

Hoắc Viễn Chu gật đầu, vẫn luôn nhìn cô, "Không còn lời nào khác muốn nói với chú sao?"

Lộ Dao cảm thấy ấm ức một cách kì lạ, rất muốn làm nũng với anh, nhưng bên cạnh đang có người, hơn nữa cô cũng không muốn khiến anh phải lo lắng, cô nói: "Có ạ, chính là... Cháu đã gửi cho chú và Tưởng Trì Hoài rất nhiều tiền, nếu vẫn không đủ dùng, đến lúc đó chú bảo quản giáo nói lại cho cháu biết."

Hoắc Viễn Chu: "..."

Lộ Dao chuyển chủ đề, hỏi anh, "Còn sắp xếp công việc nào để cháu giải thích cho trợ lý Hình nữa không?"

"Không, anh ta sẽ xử lý được." Hoắc Viễn Chu khẽ khựng lại, giọng anh trầm và ấm: "Uống nhiều nước mật ong hoa cúc một chút."

Lộ Dao theo bản năng sờ lên mụn nước ngay khóe miệng mình, nhanh chóng đáp lại rằng đã biết.

Thời gian sau đó, Hoắc Viễn Chu vẫn luôn im lặng nhìn cô, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nào nói lên thành lời.

Lộ Dao không biết phải nói gì nữa, vì sợ một khi mở miệng thì sẽ muốn khóc.

Sau một hồi im lặng, Lộ Dao nói: "Ngày ra trại cháu sẽ đến đón hai người."

Hoắc Viễn Chu khẽ gật đầu, cuối cùng không quên dặn dò cô, "Lúc về lái xe chậm một chút, không được đua xe, đừng để tụi chú còn chưa ra ngoài, thì cháu đã vào đây."

"……" Lộ Dao bĩu môi, sau đó nhìn về phía người quản giáo, nói rằng đã xong rồi, không còn gì muốn nói.

Quản giáo hơi khinh ngạc, lúc này chỉ mới vài phút thôi?

Nhưng biểu cảm đã được thu lại ngay lập tức, rồi ra hiệu cho người bên trong có thể đưa Hoắc Viễn Chu đi.

Lúc Hoắc Viễn Chu đứng dậy, Lộ Dao đã nhảy vũ điệu con bướm cho anh xem.

Khóe môi của Hoắc Viễn Chu cong lên thành một nụ cười nhạt.

Lộ Dao nhìn bóng dáng của Hoắc Viễn Chu biến mất trong tầm mắt, nước mắt cô đã ngăn không được mà rơi xuống.

Cô chỉ muốn nói một câu với anh, rằng cô rất nhớ anh.....

Hơn mười phút sau, Tưởng Trì Hoài xuất hiện trước mặt cô, cách một lớp kính, hư hư ảo ảo và hơi mờ nhạt.

Lộ Dao dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, một người tự phụ và kiêu ngạo như vậy, lại bị cô nhất thời nông nỗi hại phải vào đây.

Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Trì Hoài từ bên trong vang lên, "Có phải tôi bị kết án sáu tháng tù giam đúng không?"

Lộ Dao ngây người, nước mắt lưng tròng nhìn anh vài giây, sau khi hoàn hồn thì vội vàng lắc đầu, "Không."

Tưởng Trì Hoài không khỏi cau mày, trong giọng nói đầy bất lực: "Vậy em còn khóc!"

Lộ Dao: "……"

Tưởng Trì Hoài hỏi tiếp, "Có phải bên ngoài có rất nhiều người đến gặp tôi đúng không?"

"Phải."

"Nếu có người tìm em râu ria, thì em hãy lái xe tông vào chiếc xe có biển số xxxxx."

Lộ Dao: "…" Cô theo bản năng nhìn sang người quản giáo, quả nhiên quản giáo cũng đang nhìn cô.

Cô vội vàng thu lại tầm mắt.

Lúc này nghe Tưởng Trì Hoài nói một câu rất nghiêm túc: "Ngày đến đón bọn tôi ra ngoài, hãy bảo thầy Lộ làm thêm vài món ăn mặn ở nhà."

"..." Lộ Dao vẫn á khẩu không trả lời được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!