Chương 43: (Vô Đề)

Dưới giàn nho, tướng quân nằm đè trên người y thở dốc hơn nửa ngày, áp đến cổ họng của Thẩm Mục đều khàn đặc rồi mới ôm người trở về phòng.

Thẩm Mục giận đến mấy ngày sau cũng không chịu để ý đến hắn, đến chiếc giường dưới giàn nho cũng kêu người dời đi.

Tướng quân mặt dày mày dạn đi theo dụ dỗ, thật vất vả mới có thể chuyển giường trở về, lại không nhịn được mà áp y.

Vì vậy, cả một mùa thu, chiếc giường được chuyển đến chuyển đi, sau khi khí trời bắt đầu lạnh dần tướng quân mới chịu đàng hoàng trở lại.

Mùa xuân năm sau, một cơn gió xuân se lạnh thổi đến khiến hoàng đế bị bệnh, bệnh đến lòng người trong cung đều bàng hoàng.

Đông Lăng vẫn chưa hết lòng gian, nhân cơ hội đó lôi kéo Nam Phụng, liên tục quấy nhiễu biên cảnh.

Tướng quân xuất chinh, theo như minh ước, Bắc Nghiêu phái binh đến giúp đỡ.

Trước khi xuất phát, tướng quân mang theo Thẩm Mục đi cúng tế phụ mẫu hắn.

Là cúng tế nương, tướng quân nói, chỉ là lão già kia lại được an táng cùng nương nên chỉ là thuận tiện đến bái mà thôi.

Thẩm Mục cười cười, không chọc thủng hắn.

Mấy tháng trước, tướng quân đã dẫn y đến gặp phụ mẫu rồi.

Khi đó tướng quân còn cười như kẻ ngu si, hắn nói, nương, đây là tức phụ của con, có đẹp không?

Hắn nói, thư ngốc là một thư sinh, sau này hàng năm đều kêu y viết mấy câu đối cho người...

Chữ của y rất đẹp, người phải phù hộ y sống lâu trăm tuổi, năm nào y cũng sẽ viết cho người...

Bọn họ dập đầu trước phần mộ, trong cơn gió xuân ôn hòa nhìn nhau cười.

Một tháng sau, hoàng thượng phong Thẩm Mục làm thái phó, mệnh thái tử giám quốc.

Tướng quân ở biên cảnh vẫn thường xuyên viết thư cho Thẩm Mục, loạn thất bát tao, chuyện gì cũng phải nói.

Hắn nói, người Nam Phụng thật đúng con mẹ nó hung ác, vừa đến nơi đã kêu đánh kêu giết, miệng của Trần Diêm vậy mà cũng chẳng có nơi để sử dụng...

Hắn nói, hắn lại gặp tam hoàng tử Đông Lăng, hai chân của hắn ta đều què hết rồi, còn kêu người vác ra chiến trường, thiếu chút nữa đã ngã nhào ra đất không đứng lên nổi...

Hắn nói, Chu Liệt uống say, nửa đêm để trần cánh tay lúc ẩn lúc hiện hát vang rừng, bị các anh em bịt mặt lại đánh cho một trận, còn chôn xuống dưới đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu...

Hắn nói, Bắc Vũ Lăng lén lút đến biên cảnh với A Mạch, bọn họ kết hôn bên trong tiếng chúc mừng của mười vạn tướng sĩ...

Hắn nói, thư ngốc, gió ở biên cảnh vừa lạnh vừa lớn...

Hắn nói, ta rất nhớ ngươi...

Thẩm Mục cũng không ngừng viết thư cho tướng quân.

Y nói, tinh thần của hoàng thượng đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu...

Y nói, thái tử mang theo thư đồng đi leo cây, lại té bị thương cánh tay, đến tấu chương cũng không phê được...

Y nói, Triệu Thất cùng Vân Thiển cô nương mới sinh một nữ nhi ở nông thôn nên đến đây tặng rượu đầy tháng, ta đã chôn nó ở trong sân, chờ ngươi trở về chúng ta cùng nhau uống...

Y nói, giàn nho trong sân đã kết trái rồi, vừa to vừa ngọt...

Y nói, A Việt, ta mơ thấy ngươi...

Y nói, tuyết rơi rồi, bể nước trong phủ đã kết một tầng băng mỏng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!