Năm đó Thẩm Mục vẫn chưa nhậm chức ngự sử, y vẫn chỉ là một quan văn thất phẩm nhỏ nhoi.
Một mình y nhận lấy mật thư của hoàng đế, lặng lẽ rời kinh tiến lên phía Bắc, một đường trèo đèo lội suối, lúc đến được biên cảnh đã hoàn toàn kiệt sức rồi, đến lời cũng không thể nói được lưu loát.
Y đứng ở ngoài thành, hét lên với lính trông thành: "Ta muốn gả cho (gặp)* tướng quân của các ngươi!"
*: ở đây ẻm nói lộn "gặp" Jiàn () thành "gả" Jià (). Một chữ "n" đã thay đổi tất cả :))))))))))))).
Lính trông thành Ngô Nhị khiếp sợ không thôi, trượt tay, binh khí cũng rơi xuống.
Vội vội vàng vàng chạy đi tìm tướng quân bẩm báo: "Tướng quân, ngoài thành có một thư sinh mới đến, nói là phải gả cho ngài!"
Tướng quân không yên lòng hỏi: "Đẹp không?"
Ngô Nhị suy nghĩ một chút, nói: "Không đẹp lắm, cả gương mặt đều là tro bụi, ăn mặc cũng rách rưới."
Tướng quân ghét bỏ, "Vậy đuổi đi đi."
Vì vậy, Ngô Nhị trở lại nói với Thẩm Mục: "Ngươi đi đi, tướng quân của chúng ta chỉ thích người đẹp thôi!"
Thẩm Mục sớm đã mệt đến chịu không nổi, lời còn chưa nghe hết đã không chịu được nữa mà ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Ngô Nhị bị dọa sợ đến biến sắc, đây gọi là thương tâm đến ngất đi sao?!
Quá si tình, Ngô Nhị nghĩ, đi một quãng đường xa như vậy, lại bị tướng quân đuổi đi, quá đáng thương.
Ngô Nhị đỡ người qua một bên, cho y uống chút nước.
Thẩm Mục bị sặc, nặng nề mở mắt ra, từ trong lòng móc ra lệnh bài do hoàng đế đưa cho, khàn giọng nói: "Ta muốn gả cho (gặp)* Tư Đồ tướng quân..."
*: ẻm vẫn chưa biết mình nói lộn :))))))))))))))). Cưng quá làm sao bây giờ?!
Ngô Nhị nghĩ, thật không ngờ nha, được hoàng đế tứ hôn luôn sao?
Ngô Nhị vội vàng dìu người vào lều cho y nghỉ ngơi, nhờ Lưu thúc chăm sóc cho y, còn mình thì chạy đi tìm tướng quân lần nữa.
Tướng quân vừa nghe xong, lơ ngơ không hiểu chuyện gì, chỉ có thể tự mình đi gặp tên thư sinh này một lần.
Trong lúc đó, Lưu thúc thấy Thẩm Mục một thân bụi bặm, cảm thấy không đành lòng, liền đi lấy nước lau mặt lau tay cho y, còn cởi cái áo ngoài của y ra đem đi giặt.
Vì vậy, khi tướng quân bước vào trong lều, nhìn thấy trên người Thẩm Mục chỉ mặc nội y, yên lặng nằm trên giường, gương mặt sạch sẽ lại thanh tú, cần cổ trắng nõn, khiến tướng quân nhớ đến cành bạch mai không biết rung sợ trước bão tuyết trong những ngày đông.
Thẩm Mục ngủ không được sâu, một tiếng vang nhỏ đã làm cho y thức tỉnh, lông mi run rẩy, mở mắt ra.
Trước mắt là một nam nhân cao lớn, đang khoanh tay đánh giá y.
Y không biết tướng quân là ai, cho nên khi nhìn thấy có người tới liền vội vã ngồi dậy hỏi, Tư Đồ tướng quân ở đâu?
Tướng quân nhìn y, cố ý hỏi: "Ngươi tìm hắn có chuyện gì?"
Thẩm Mục nói: "Thẩm mỗ có chuyện quan trọng, cần gặp mặt tướng quân để nói rõ ràng."
Tướng quân: "Rất quan trọng?"
Thẩm Mục: "Rất quan trọng."
Tướng quân nghĩ, cũng phải, chuyện đại sự cả đời có thể không quan trọng sao?
Tướng quân: "Ngươi nói với ta là được rồi, quay về ta sẽ nói lại với hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!