Chương 18: (Vô Đề)

Từ lúc bữa tiệc bắt đầu, tầm mắt của Thẩm Mục vẫn chưa từng rời khỏi tướng quân.

Hắn ốm hơn rồi, Thẩm Mục nghĩ, cũng đen hơn nữa.

Y muốn hỏi hắn, vết thương đã lành chưa? Còn đau không?

Y thậm chí muốn nói với hắn, ta rất nhớ ngươi...

Nhưng tướng quân cái gì cũng nhớ không ra nữa rồi.

Y nhìn thấy rất nhiều người vây quanh tướng quân, ồn ào bịa chuyện, cuối cùng tướng quân cũng tức giận, trầm mặt bỏ đi.

Y vội vàng theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước, tướng quân liền quay đầu lại hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng có muội muội đã từng âm thầm xác định chung thân với ta sao?"

Thẩm Mục nhất thời nghẹn lời.

"Không phải, ta... Ngươi..." Ngươi nói ta là người trong lòng của ngươi mà...

Nhưng tướng quân sao có thể tin y đây, đại khái cũng sẽ cho là y đang nói hưu nói vượn mà thôi...

Thẩm Mục trầm mặc nửa ngày, tướng quân nghĩ, người này sao lại kỳ quái như vậy?

"Thương thế của ngươi... Như thế nào rồi?" Thẩm Mục rốt cục ngẩng đầu hỏi.

Tướng quân: "Không sao cả."

"Còn đau không?" Thanh âm của y vừa thấp vừa nhẹ, giống như đang cực kì đau lòng, tim tướng quân vì vậy cũng run lên, "Không... Không đau!"

Thẩm Mục từ trong người lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn, nói: "Đây là phương thuốc ta xin được từ Thái Y Viện, có hiệu quả dưỡng máu lợi khí."

Tướng quân tiếp nhận phương thuốc, nhìn bóng lưng y rời đi, nghĩ thầm, thư sinh này còn rất có tâm, trước đây quan hệ của bọn họ chắc cũng khá tốt.

Nhưng đến buổi lâm triều ngày hôm sau, hắn liền bối rối.

Thẩm Mục vừa lên liền báo cáo về thời gian hắn về kinh ngày hôm qua, vốn giờ mùi là phải đến Binh Bộ, nhưng lại đợi đến giờ thân mới đi.

Tướng quân khiếp sợ không thôi, người này đã xảy ra chuyện gì vậy?! Tối hôm qua còn quan tâm hắn như vậy, sao vừa quay đầu liền tìm tới hắn để gây sự?!

Thẩm Mục cũng rất bất đắc dĩ, vốn là sau khi thừa tướng bị lưu vong, y cũng không muốn đối đầu với tướng quân nữa, nhưng y vốn là phụng ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng không lệnh y ngừng, y cũng không thể ngừng.

Y biết, hoàng thượng vẫn là kiêng kỵ tướng quân.

Nếu như vậy có thể bảo hộ tướng quân an toàn, cũng rất tốt.

Lại Bộ Thị Lang Tôn Kỳ thấy tướng quân một mặt khiếp sợ, tốt bụng giải thích: "Thẩm ngự sử vẫn luôn như vậy, tướng quân không cần để bụng."

Tướng quân hỏi: "Sao vậy? Ta đắc tội y?"

Tôn Kỳ lắc đầu một cái, "Chuyện này Tôn mỗ cũng không rõ lắm." Tôn Kỳ không dám nói, kỳ thực trong âm thầm mọi người đều đoán tướng quân chắc đã nợ ngự sử không ít tiền, cho nên ngự sử mới mỗi ngày đều đến tìm hắn gây sự, nên hắn ngay cả tức giận cũng không dám làm gì.

"Hôm qua tướng quân một thân phong trần, cũng đã thập phần mệt nhọc," Tôn Kỳ an ủi: "đến Binh Bộ trễ một chút cũng có thể thông cảm được, tin rằng hoàng thượng sẽ không trách tội tướng quân."

Quả nhiên, Thẩm Mục vừa nói xong, hoàng đế liền biểu thị thông cảm với tướng quân, chỉ căn dặn tướng quân lần sau không thể tái phạm.

Sau khi hạ triều, tướng quân không yên lòng bước đi, liền phát hiện có người đi theo hắn, quay đầu nhìn lại, vẫn là Thẩm Mục.

Tướng quân: "Có việc gì sao?"

Thẩm Mục muốn nói lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!