Tối thứ sáu, đường Lâm Thanh. Vốn mọi người muốn đến một chỗ không lành mạnh lắm chơi đùa, nhưng nơi thầy Trình có thể khoan nhượng nhất chính là karaoke, la hét hát hò một chút là được, cho nên bọn họ chỉ có thể buồn bực từ bỏ.
Sau khi tan học, mọi người đều về nhà cất cặp sách trước, hẹn nhau lúc sáu giờ tối.
Một lớp 10A1 đặt ba phòng.
Chỉ có một tiếng, không cần thiết phải trở về. Tống Dụ không gọi điện cho người nhà đến đón, chỉ bỏ sách vở trong chung cư rồi cùng Tạ Tuy đến đường Lâm Thanh.
Mã Tiểu Đinh đi theo cậu, thuận tiện túm theo Hề Bác Văn.
Lần trước tới nơi này, cậu là đi đánh người. Cuối tuần, đường Lâm Thanh đặc biệt náo nhiệt, trên đường thỉnh thoảng có mấy chiếc xe gắn máy vội vã chạy qua, đều là mặc đồng phục học sinh, chở theo bạn gái, đeo kính râm, miệng huýt sáo. Hết sức làm dáng.
Mã Tiểu Đinh nhìn dáo dác, hâm mộ không chịu được, "Khi nào tôi mới phong cách được như vậy?"
"Kiếp sau." Hề Bác Văn đẩy kính, rồi hỏi một vấn đề hết sức thực tế, "Thế chúng ta bây giờ làm gì đây?"
Tống Dụ mở điện thoại xem thời gian, "5 giờ 35, còn nửa tiếng nữa."
Thời gian eo hẹp, vừa đủ để ra tiệm net đánh một ván.
Đôi con ngươi của Mã Tiểu Đinh đảo một vòng, tràn đầy phấn khởi mà đề nghị: "Chúng ta đi mua một ít đồ ăn vặt với bia đi, lén lút giấu trong cặp mang vào."
Gương mặt thanh tú của Hề Bác Văn nhăn thành một nắm: "Thầy Trình có cho phép hay không vậy."
"Giấu ổng, không để ổng phát hiện là được rồi."
Nói xong, y kéo Hề Bác Văn chạy vào khu mua sắm.
Tống Dụ hiện tại đứng ở ngã ba, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn dần tối, mở miệng: "Chúng ta đến đó ngồi trước đi."
Tống Dụ đối với chuyện ca hát kỳ thực không có hứng thú cho lắm, cậu chỉ muốn cùng Tạ Tuy trải nghiệm một buổi hội họp năm cấp ba, tận hưởng bầu không khí náo nhiệt, định bù đắp ba năm phổ thông bị cô lập của hắn.
Quán karaoke nằm trên đoạn đường tương đối phồn hoa của đường Lâm Thanh, tên là "Tình cờ gặp gỡ".
Bên trong groupchat rất náo nhiệt, hiện tại nháo nhào đến không đọc kịp tin nhắn.
[Đèn cũ vẫn như trước: 45 người, một phòng 15 người. Muốn ở chung phòng với ai, nhớ hẹn trước khà khà khà]
[Sadako không quên người đào giếng: ??? QwQ]
[90 tuổi mang bệnh đi rừng: Xem xét tôi nè, online chờ lời mời của một bạn nữ sinh, thời thanh xuân hoang đường tôi không phụ cậu]
[Phong mang: Các chị gái hay là xem xét tôi đi, một tháng rồi, các cậu vẫn chưa đủ hiểu tôi hay sao?]
[Đuôi thỏ: Cái quỷ gì, mời các cậu chung phòng để nghe các cậu gào khóc thảm thiết hả?]
[Là Vãn Vãn đây: Ô ô ô ô tôi có thể càng ghê gớm hơn nữa được không – ví dụ như cùng Dụ ca chung một phòng *điên cuồng ám chỉ*]
[Đèn cũ vẫn như trước: Để tôi trả lời bà.]
[Đèn cũ vẫn như trước: Bà nằm mơ.]
[Là Vãn Vãn đây: …… Giang Sơ Niên bà muốn ăn đòn hả!]
Đặt điện thoại di động xuống, Giang Sơ Niên cười với hình ảnh trong gương, chớp mắt một cái, sau đó ôm sách vở cùng bút viết muốn ra ngoài. Lúc cô xuống lầu, vừa vặn gặp mẹ của cô đang cùng một người dì ngồi trên ghế sofa tán gẫu. Mẹ cô vừa thấy cô đã không vui vẻ liếc mắt một cái.
"Tối thứ sáu còn đi đâu chơi?"
Giang Sơ Niên giấu quyển vở ra sau lưng, nhỏ giọng, "Bí mật".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!