Chương 47: Tôi không cấm dục

Đề vật lý của kỳ kiểm tra tháng đầu tiên tương đối đơn giản, đạt điểm tuyệt đối có tới mười mấy người, trường Nhất Trung thành phố C là trường trung học trọng điểm của cả tỉnh, ngoại trừ thành tích của Tạ Tuy dẫn xa đằng trước, mười mấy người xếp đằng sau cách một khoảng, điểm số sát sao vô cùng.

Xếp hạng trong lớp được công bố, Tống Dụ đứng vị trí thứ chín, hài lòng.

Cậu vốn nghiêm túc, chăm chú học tập chính là muốn tạo ấn tượng mình ngoan ngoãn học hành cho Tống đổng mà thôi.

Lọt top 100 toàn khối, còn đạt điểm tuyệt đối hai môn, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.

Giỏi quá.

Mã Tiểu Đinh đắc ý tới muốn vểnh đuôi lên trời, thật giống như người được top 100 là y: "Đã bảo Dụ ca của tôi một tay học bá một tay giáo bá mà, ngồi vững hai vị trí "cha" của Nhất Trung."

Hề Bác Văn đứng thứ 53 khối, thứ 6 lớp, một mặt khiếp sợ nhìn phiếu điểm của y, cảm thấy tên bạn cùng bàn của mình thật sự quá vô tư: "Ông còn cười được nữa hả, Mã ca, trong bốn người chúng ta thành tích của ông kém nhất, đứng thứ 10 từ dưới lên, ông có muốn xám hối chút không?"

Mã Tiểu Đinh ngậm kẹo que, sửng sốt vài giây, hàm hồ nói: "Thi cũng thi xong rồi, còn nhắc đến thành tích làm gì."

Hề Bác Văn lặng lẽ liếc nhìn cô bạn Giang Sơ Niên ngồi ngay giữa lớp.

Cô đang dò đáp án với bạn cùng bàn, mấy ngọn tóc rối rũ xuống gò má trắng nõn, khóe môi có lúm đồng tiền rất cạn. Cậu ta tiếc hận rèn sắt không thành thép: "Nhưng người ông thích đứng hạng 30 của khối, hạng 5 của lớp kìa."

Mã Tiểu Đinh: "…"

Kẹo que trong miệng trong nháy mắt không còn ngọt nữa rồi QwQ.

Y mệt mỏi mà nằm úp sấp trên bàn.

Lúc này, Tống Dụ cùng Tạ Tuy đã trở lại.

Tống Dụ nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng, thần sắc vui mừng trên mặt đã được đè xuống, bình tĩnh ngồi vào chỗ, một bộ tất cả đều trong dự liệu, hiển lộ bản sắc học bá.

Hề Bác Văn không nhìn nổi dáng vẻ âm u, tinh thần tan nát của tên ngồi cùng bàn của mình, huých khuỷu tay y một cái: "Tôi khuyên ông nên thỉnh giáo phương pháp học tập của Dụ ca một chút."

Mã Tiểu Đinh mắt trợn trắng: "Kiến thức căn bản của Dụ ca vốn đã tốt rồi, thi chuyển cấp ở thành phố A thiếu chút đạt 800 điểm."

Hề Bác Văn: "Độ khó của đề thi thành phố A không so được, sự tiến bộ của Dụ ca có thể coi như rất nhanh rồi."

Hề Bác Văn tâm địa thiện lương quyết định kéo tên bạn cùng bàn của mình trở về quỹ đạo, ghé vào lỗ tai y nói: "Giang Sơ Niên đứng thứ 5 lớp! Thứ 5 lớp! Thứ 5 lớp!"

Mã Tiểu Đinh lập tức như được uống máu gà, từ trên bàn bật người dậy, từ đằng sau cầm bút chọt chọt Tống Dụ.

"Dụ ca, Dụ ca, Dụ ca, Dụ ca."

Giống như người máy.

Tống Dụ đang có chuyện vui, tinh thần rất tốt, ngậm kẹo, quay đầu lại nhìn y: "Sao?"

Mã Tiểu Đinh vì tình yêu mà học hỏi: "Dụ ca, anh truyền thụ phương pháp học tập của anh chút đi. Vật lý với toán học được điểm tuyệt đối luôn, quá tuyệt vời."

Tống Dụ ngại ngùng: "Hai môn này tôi gặp may thôi, bài cuối cùng trong đề toán học Tạ Tuy từng cho tôi làm qua, đáp án cũng không đổi. Các phần kiến thức khác cũng rất quen thuộc, phạm vi đề thi cũng chỉ như vậy, bài nâng cao cũng mở rộng dựa theo những kiến thức này. Không thể không nói, Tạ Tuy đoán đề rất chuẩn, trên căn bản đều là dạng bài tương tự, không chệch đi chỗ nào."

Càng nói càng cảm động, Tống Dụ lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra, đưa qua lấy lòng: "Cám ơn bạn cùng bàn thân ái của tớ."

Tạ Tuy trước đây không thích ăn đồ ngọt, từ sau khi quen Tống Dụ lại bắt đầu thử nếm vị kẹo bạc hà.

Hắn khẽ cười, tiếp nhận viên kẹo màu lam nhạt kia, nói: "Không cần nói chuyện buồn nôn như vậy."

Có thể xóa bỏ ba chữ "bạn cùng bàn".

Mã Tiểu Đinh: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!