Ngủ trên bàn không thoải mái, Tạ Tuy ôm cậu lên trên giường.
Tống Dụ lúc ngủ không nháo như ban ngày, lông mi như cánh quạt rũ xuống, hô hấp cũng nhẹ nhàng. Được ôm thì nửa tỉnh nửa mê, có chút phản ứng, cánh tay giãy dụa một chút, nhưng vì buồn ngủ quá, vừa mơ màng phát hiện ra là Tạ Tuy cũng không dùng sức mấy.
Hơi thở phả vào cánh tay hắn, vừa nóng vừa nhẹ.
Ngoan ngoãn tới mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Tạ Tuy cúi người tới gần lỗ tai của cậu, môi gần như dán vào lớp da thịt nhẵn nhụi này, thấp giọng cười hỏi: "Tối nay ngủ ở chỗ tôi sao, Dụ Dụ."
Tống Dụ mơ mơ màng màng, cảm giác bên tai có người nói chuyện, nhưng cậu nghe không rõ.
Cậu đã trong trạng thái học tập cao độ lâu như vậy, đầy đầu đều là chuyện thi cử, nói mê: "… Không lọt vào top 100… Giết hết mấy người…"
Tạ Tuy nghe rõ xong, thấp giọng cười ra tiếng.
Nhóc con này cũng thật là bá đạo.
Bất quá, đối với kỳ thi tháng thật sự là quá mức để bụng.
Thành phố C trời vào thu, buổi tối chuyển lạnh.
Tạ Tuy ôm cậu vào phòng ngủ của mình.
Đầu thiếu niên chìm vào chiếc gối mềm mại, thụy nhan sạch sẽ vô hại, hết sức đơn thuần.
Tạ Tuy khom người, cúi đầu, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, dục vọng cùng tà niệm đều bị đè nén, chỉ còn nụ cười ôn nhu biểu hiện ra ngoài.
Khẽ nói.
"Tín nhiệm tôi như vậy?"
Cơ mà – hắn xác thực sẽ không làm gì với Tống Dụ.
Tạ Tuy kiếp trước thanh lãnh cấm dục, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu. Sống ở xã hội thượng lưu thành phố A, hắn đã từng chứng kiến bao trò thối nát nhiều đếm không xuể, chỉ là hắn không muốn chơi mà thôi, một khi chơi tự nhiên cũng sẽ hết sức ác liệt.
Chỉ là, những thứ kia không phải là điều hắn muốn mang đến cho Tống Dụ.
Hắn đã từng bị một đám nam nhân điên cuồng, nhiệt liệt theo đuổi. Ánh mắt những người kia nhìn hắn rõ ràng là ham muốn chiếm hữu cùng cố chấp, dục vọng cực nóng như sắp tràn ra.
Phương thức theo đuổi vừa bá đạo vừa thần kinh.
Người người vì hắn điên cuồng, loại cảm giác đó thật buồn nôn, lại tẻ nhạt.
Hắn có thể trẻ tuổi như vậy đã tiếp quản Tạ gia, trở thành người nắm quyền mới, thủ đoạn làm sao có thể sạch sẽ, nếu hắn chỉ dựa vào chút "áy náy" ít ỏi của cha hắn, phỏng chừng từ lúc bước vào Tạ gia đã bị ăn tới xương cũng không còn. Sự sạch sẽ ấm áp thời thiếu niên đã bị nghiền nát trong đêm khuya rồi.
Cho nên, về sau, mặc dù bị ba nam nhân liên thủ hãm hại, vây ở một hòn đảo biệt lập.
Đối với Tạ Tuy mà nói, cũng tựa như một trò đùa không chút khôi hài.
Trên hoang đảo.
Hắn nổ súng, dùng máu tươi kết thúc trò cười này.
Chọc phải ba tên điên là chuyện rất bất hạnh?
Nhưng phần bất hạnh này là như nhau thôi.
Dù sao, trên một ý nghĩa nào đó, hắn cũng là một người điên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!