Lời nói của thầy Trình như một viên đá làm dậy một trận sóng to, lớp 10A1 toàn bộ nổ tung.
Tên Vương Từ này tất cả mọi người đều kiêng kỵ, dù sao tầng thượng lưu thành phố C cũng chỉ có mấy dòng họ, còn nhà bọn họ cũng chỉ là cha mẹ làm được chút tiền, không đạt tới cấp bậc của Vương gia kia. Hơn nữa, thời học sinh, cũng không có mấy người đổ xô đi nịnh hót, đút lót để đạt được công danh lợi lộc.
Vương Từ một tuần sau khai giảng đều không xuất hiện được mấy lần, nhưng biểu hiện của gã ta vênh váo, hung hăng, còn tàn nhẫn, khoa trương, làm cho bọn họ đều không thoải mái.
Hiện tại gã trực tiếp chuyển lớp, ngược lại là chuyện tốt.
Mọi người trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi.
Tống Dụ nhàn nhạt cong khóe miệng, cũng không nói gì. Vương Từ đi thì tốt, tốt nhất ba năm nay đừng để cậu nhìn thấy gã ở thành phố C.
Thầy Trình cũng không nhiều lời về chuyện của Vương Từ, chỉ kêu hai bạn nam cao to khiêng mấy cái bàn của tổ một đi.
Liếc nhìn chỗ ngồi của cả lớp, thầy thở dài: "Sau khi kỳ kiểm tra tháng kết thúc, chúng ta sẽ sắp xếp vị trí một lần nữa. Các em ngồi như bây giờ, lúc vào tiết nói chuyện tới mức không lo tìm không được người."
Cả lớp ồn ào cười to.
Thầy Trình lườm bọn họ một cái: "Thầy vừa mới chuyển đến trường Nhất Trung của thành phố C, tiếp quản lớp các em. Kỳ kiểm tra tháng đầu tiên có liên quan đến thể diện của thầy, đừng làm cho thầy mất mặt – nếu thi rớt, các em sẽ biết hành ăn ngon như thế nào."
Học xong một tiết, mọi người đều phi thường yêu quý người thầy chủ nhiệm mới này.
Bầu không khí của lớp thả lỏng, ở chung với nhau cũng thoải mái hơn.
Có nam sinh nhấc tay, cười đến xán lạn: "Thế thầy ơi, nếu bọn em thi tốt thì có được khen thưởng không ạ?"
Thầy Trình thu dọn giáo án, đẩy kính mắt lên, chậm rì rì nói: "Nếu như điểm trung bình của lớp nằm trong top 3 của khối, chúng ta sẽ tổ chức hoạt động vui chơi."
"Ồ ồ ồ tuyệt quá!"
Cả lớp bắt đầu rú lên, ồn ào náo nhiệt.
"Thầy ơi em muốn đi ăn lẩu!"
"Thầy ơi em đề nghị đi ngoại khóa."
Có người cười nhạo: "Học sinh tiểu học sao, còn đi ngoại khóa. Thầy, chúng ta đi hát karaoke đi."
Thi còn chưa thi, mọi người đã bắt đầu hưng phấn đề xuất ý kiến.
Thầy Trình đứng trên bục giảng cầm giáo án vỗ xuống, tức giận: "Im lặng! Nhìn dáng vẻ quỷ kêu quỷ gào của mấy em, làm sao có thể đi cạnh tranh với lớp khác được. Nếu điểm trung bình lớp đứng ngược từ dưới lên, mỗi người ra sân chạy ba vòng cho tôi."
Chạy ba vòng quanh sân.
Lập tức không ít người phát ra tiếng kêu rên.
Thầy chủ nhiệm trước khi rời đi, bỗng nhiên liếc nhìn danh sách, nói một câu: "Bạn Tống Dụ, đến văn phòng của thầy một chút."
Tống Dụ đang nghiên cứu kế hoạch học tập Tạ Tuy viết ra cho mình: "???"
Vì sao lại gọi cậu.
Chờ đến lúc tới văn phòng, cậu liền biết nguyên nhân.
Thầy chủ nhiệm mới vẻ mặt ôn hòa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Không cần khẩn trương. Em ngồi xuống đi. Thầy chỉ muốn hỏi xem mấy ngày khai giảng này em có gặp phiền toái gì không thôi."
Tống Dụ ngồi xuống, có chút nghi hoặc. Gặp phiền toái gì? Tuy rằng cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng mấy bữa nay, cậu hình như mới là người mang phiền toái đến cho người khác.
Giọng điệu của thầy Trình dịu dàng hơn: "Thầy hiệu trưởng đã nói với thầy chuyện thân thể em không tốt. Thường ngày, nếu có gì không thoải mái, hay có ai gây khó dễ, em đều có thể tới văn phòng tìm thầy. Thầy nhá máy cho em, em lưu số thầy vào đi. Bạn cùng bàn hiện tại của em là Tạ Tuy à, trò ấy là một đứa trẻ ngoan, học hành chăm chỉ. Em nên theo trò ấy ngoan ngoãn học tập, ai bắt nạt em, em nhớ nói với thầy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!