Âm thanh ồn ào của cậu làm Tạ Tuy hồi thần, tạm thời đặt chuyện bệnh tình xuống.
Hắn nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt màu trà cuồn cuộn lửa giận của Tống Dụ. Ánh mắt trong suốt mà sáng sủa, rõ ràng đang nổi trận lôi đình nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật đáng yêu.
Mấy ngày nay ở cùng nhau, Tạ Tuy quả thực đã quá biết cách đối phó với cậu nhóc.
Cũng không để ý đến sự uy hiếp của cậu, hắn chỉ câu môi hỏi: "Hôm nay học môn nào?"
Tống Dụ: "Ặc?"
Một bồn lửa giận trong nháy mắt nuốt ngược trở về. Nhắc đến học tập, cậu liền nghĩ tới kỳ kiểm tra tháng, nhắc đến kiểm tra lại nghĩ đến thiết lập nhân cách học bá của mình, thế là toàn thân lập tức an phận.
Tống Dụ vò đầu: "Ngữ văn đi, tớ vẫn còn bài tập ngữ văn."
Thư viện thành phố không gần trường học, cho nên Tống Dụ trực tiếp bắt xe về trường. Cuối tuần vẫn có rất nhiều học sinh vì nhà ở xa nên không về nhà. Thư viện trong trường, phòng đọc sách lầu một ngồi đầy người, gần như không còn chỗ trống, đều là lớp 12.
"Chúng ta lên lầu hai đi."
Tống Dụ cũng không muốn chen chúc với bọn họ.
Lầu hai vắng vẻ hơn nhiều, bọn họ chọn một chỗ hẻo lánh ngồi.
Tống Dụ lấy bài tập của mình bày ra bàn, cậu vừa ngồi xuống liền thấy ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.
Trời mưa mù mịt, toàn bộ trường học đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh, mưa mùa hạ vừa tới đã rất lớn, âm thanh rào rào ào ào, từ bên ngoài lớp kính truyền tới, giọt nước mưa chảy xuống cửa sổ.
Tống Dụ cầm bút, trước khi bắt đầu học bài làm cái gì cũng thấy thú vị, tràn đầy phấn khởi bảo: "Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy mưa ở thành phố C."
Tạ Tuy liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."
Tống Dụ phát hiện hắn không hăng hái lắm, hỏi: "Cậu không thích trời mưa à?"
Tạ Tuy xưa nay không thích chia sẻ tâm tình của mình với người khác, nhưng lời lừa gạt còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn lại nghĩ hay là thôi đi, cười nói: "Ừm, không thích."
Trời mưa sẽ gợi lại những hồi ức không tốt.
Hình như, thời điểm hắn chết, cũng là một ngày trời mưa.
Không muốn nhiều lời về chuyện này.
Tạ Tuy bảo: "Đưa hết đề hôm qua cậu làm cho tôi."
"Được rồi."
Tống Dụ thấy hắn không muốn nói thêm, cũng rất tự nhiên không truy hỏi.
Tuy rằng tới làm bài tập ngữ văn, nhưng người ta thường thích tự đánh giá cao bản thân, nghĩ rằng nếu như bài tập làm nửa tiếng đã xong thì chẳng phải không có gì để làm ư – thế là cậu còn mang theo sách bài tập toán, đề thi cũng kẹp bên trong.
"Cho cậu xem, đề này mỗi bài tớ đều viết xuống một chút."
Giọng điệu còn mang theo chút đắc ý.
Tạ Tuy cầm lấy, nhẹ giọng cười: "Viết bài giải à?"
Tống Dụ: "…"
Cậu có hiểu rõ không vậy! Tôi đây bây giờ là mục tiêu học kỳ này của cậu! Đối tượng cậu cần giúp đỡ!
Ngay trước khi cậu nổi giận, Tạ Tuy đã tiên phát chế nhân, cầm bút chặn ngay môi Tống Dụ, động tác ưu nhã, nói: "Nơi này cấm làm ồn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!