Chương 4: Tạ Tuy

Đèn hành lang của Lâm Thủy đều được điều chỉnh đặc biệt tối mờ, màu xanh lam lạnh lẽo. Mỗi một gian phòng đều đóng chặt, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thảm đỏ dày nặng hấp thu tất cả âm thanh. Tống Dụ đi theo đèn chỉ dẫn, đi về phía trong cùng.

Sau khi đi vệ sinh, Tống Dụ rửa tay, định trực tiếp gửi một tin nhắn cho anh họ là được rồi. Dù gì cậu cũng không muốn tiếp tục nghe bọn họ ca hát.

Lúc này, hai nhân viên mặc đồng phục Lâm Thủy bước ra từ buồng WC, đứng bên cạnh cậu trò chuyện.

Tiếng nước ào ào, thanh âm của bọn họ rõ ràng truyền vào tai Tống Dụ.

"Mấy đứa trẻ con bây giờ đều cứng đầu vậy sao?"

"Đúng vậy, không biết nên gọi nó là ngu ngốc hay là ngây thơ."

"Thật sự là mù quáng mà tự phụ. Con nhỏ kia vừa nhìn liền biết là chuyên làm nghề này, chảy hai giọt nước mắt là biến thành bạch liên hoa thanh thuần rồi sao? Tôi đoán ả không ngờ sẽ đụng phải một kẻ hung hãn như Vương nhị thiếu, đang tính ngay lúc đó chạy trốn mới kêu thằng nhóc người mới đó tới giúp mình ứng phó."

"Vương nhị thiếu chơi gái chưa bao giờ nương tay, ả không muốn chịu tội liền đẩy người ta xuống hố lửa, thật độc ác."

"Vấn đề là thằng nhóc kia vẫn tin vào mấy lời ma quỷ của ả. Nực cười, nó nghĩ mình là con trai liền an toàn sao? Cuộc sống cá nhân của Vương nhị thiếu vô cùng hỗn loạn, thằng nhóc kia bề ngoài như vậy, vào đó bồi rượu, lúc đi ra coi chừng mất mẹ nó nửa cái mạng rồi."

Đóng vòi nước lại, một người dừng một chút, đột nhiên bảo: "Tôi nghe quản lý nói thằng nhóc kia còn là học sinh cấp ba đó. Lần này nếu có chuyện gì coi chừng bị lên thời sự."

Tên còn lại cười nhạo: "Trách ai được, một người muốn đánh một người muốn chịu, cũng không ai ép nó. Hơn nữa, cậu yên tâm, có Vương gia ở đây, tin tức này không luồn ra được."

Tống Dụ cầm khăn lau lau tay, nghĩ thầm trong thế giới hào môn chính là kỳ diệu như vậy, pháp luật xã hội như là đồ trang trí.

Đương nhiên, nếu không phải như vậy, làm sao có thể thuận lợi cho đám óc chó làm mấy chuyện cầm thú cơ chứ.

Tống Dụ không phải là người thấy chết không cứu, dự định sẽ nói chuyện với quầy lễ tân về chuyện này sau. Cậu cũng không thể trơ mắt nhìn con trai nhà người ta bị chà đạp.

Cậu lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn cho anh họ mình, "Anh, em bắt taxi về nhà trước.", tay ấn nút gửi đi.

Đúng lúc đó nghe được lời đối thoại truyền tới khi hai nhân viên đi tới cửa.

"Thằng nhóc kia tên gì nhỉ?"

"Hình như họ Tạ, Tạ… Tạ Tuy. Đúng, Tạ Tuy!"

Ngón tay cậu cứng ngắc.

Tạ Tuy?!

Đệt!

Tống Dụ sững sờ cả người, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, đột ngột sải bước ra ngoài, hô một tiếng gọi hai người nhân viên kia.

"Đợi chút!"

Hai người nhân viên sững sờ, quay đầu lại liền nhìn thấy một người thiếu niên cao gầy tầm mười lăm, mười sáu tuổi vừa vội vội vàng vàng từ WC ra.

Bọn họ làm việc tại Lâm Thủy, tố chất phục vụ vẫn phải có, nhìn quần áo của Tống Dụ liền biết gia thế bất phàm, hỏi: "Chào ngài, có chuyện gì không?"

Giọng điệu của Tống Dụ mang theo vài phần lo lắng: "Phòng nào?"

Đầu óc nhân viên mơ hồ: "Cái gì?"

Tống Dụ kiềm chế lại nội tâm nôn nóng: "Tạ Tuy đang ở phòng nào?"

Nhân viên rất khó khăn: "Chuyện này…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!