Tạ Tuy dán vào lỗ tai cậu thì thầm, mang chút giọng mũi, hơi thở ấm nóng.
Khiến cho phần da của Tống Dụ không hiểu tại sao trở nên mẫn cảm. Cậu không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, nhưng tầm mắt vẫn lo âu quan sát sắc mặt của Tạ Tuy, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như thật sự rất đau thì dựa vào người tớ này, tớ đỡ cậu đi."
Tạ Tuy nhìn khuôn mặt của cậu, yết hầu nóng rực, cười nhẹ, giọng khàn khàn: "Được."
Dễ mắc lừa như vậy, sao lại có đủ can đảm đến bên cạnh hắn chứ.
Phòng y tế, buổi chiều thứ sáu không có người nào.
Tạ Tuy căn bản không bị thương tích gì.
Bác sĩ kiểm tra nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy một vết bầm nhỏ trên cánh tay hắn, lúc bôi thuốc còn hỏi nhỏ: "Làm sao lại bị bầm vậy? Hẳn là do đánh nhau phải không. Các em cái tuổi này, cái tốt không học, chỉ học cái xấu."
Tống Dụ ở bên cạnh theo dõi, tích cực đề nghị: "Thầy, thầy có muốn khám lại lần nữa cho cậu ấy không. Em cảm thấy nhất định không chỉ mỗi vết thương đó." Tạ Tuy là một người có thể nhẫn nhịn như vậy mà cũng đau đến mức phải dựa vào người cậu, nào có chuyện thương tích đơn giản như vậy.
Bác sĩ trợn mắt trừng cậu một cái, không để ý tới cậu nữa.
Tạ Tuy nín cười, nói với Tống Dụ: "Đợi lát nữa muốn tôi đưa cậu về nhà không?"
Tống Dụ sững sờ. Đưa cậu về nhà? Kỳ thực không cần, cậu gọi điện thoại sẽ có người tới đón, hơn nữa cậu đã đáp ứng hệ thống sẽ không bại lộ thân phận của bản thân – tuy rằng cái hệ thống vô dụng này vừa biến mất đã biệt vô tung tích luôn mấy tháng, cũng không biết khi nó trở về sẽ đem tin tức gì đến cho cậu.
Nói mới nhớ, Tạ Tuy hình như từ trước tới giờ chưa từng hỏi về bối cảnh gia đình của cậu.
Cậu không nói hắn liền không hỏi, thật sự quá chu đáo.
Tống Dụ bảo: "Không, vẫn là để tớ đưa cậu về nhà đi, cậu còn đang bị thương."
Trong lúc bác sĩ bôi thuốc, Tống Dụ ngồi trên ghế, gửi tin nhắn cho bà ngoại, nói mình ở trường học có chút việc, có thể sẽ về trễ một chút.
Bà ngoại Mạnh rất lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Tống Dụ chỉ có thể cầm điện thoại di động, đi ra ngoài hành lang nhỏ giọng nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại, bà lão dùng lời nhỏ nhẹ oán giận: "Làm sao lại bị trì hoãn vậy. Tối nay anh họ, còn có bác trai và bác gái của cháu đều tới. Khó được lúc hội họp đông đủ, bà còn muốn người một nhà cùng nhau dùng bữa tối."
Tống Dụ có chút áy náy: "Xin lỗi bà ạ."
Bà ngoại Mạnh trong lòng thương cậu, không đành lòng trách cứ, chỉ nói: "Không sao, Dụ Dụ, chuyện bên cháu khi nào xử lý xong, bà gọi người tới đón cháu."
Tống Dụ xem thời gian: "Nửa tiếng ạ, đến lúc đó cháu có thể không ở trường, sẽ gửi địa chỉ cho bà."
Bà ngoại Mạnh hài lòng, cười rộ lên: "Tốt, tốt, tốt."
Tống Dụ tắt cuộc gọi, nhìn thấy tin nhắn từ Mã Tiểu Đinh.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, em bị cha lãnh về rồi, em có lẽ không sống nổi qua tối nay. *khóc* *khóc* *phất tay*]
[Sadako không quên người đào giếng: Có điều anh yên tâm, có em ở đây, không ai dám khai anh ra!]
Tống Dụ giật môi dưới, cảm thấy mình không nên nhận ước hẹn tòa Thư Sơn này. Nếu như không nhận, nói không chừng cậu đã có thể cùng Tạ Tuy đi đối phó Vương Từ, như vậy hắn hẳn sẽ không thụ thương.
Cầm điện thoại di động, cậu đứng ở cửa ra vào, nhìn Tạ Tuy trong phòng y tế.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, thiếu niên hơi nhíu mày, môi mân thành một đường thẳng tắp, đôi mắt nửa khép, thần sắc lãnh đạm, nhưng Tống Dụ lại không hiểu sao nhìn thấu một phần yếu ớt trong đó.
Bôi thuốc xong, bác sĩ phân phó một ít điều cần chú ý.
Tống Dụ cùng hắn đi ra ngoài, suy nghĩ hồi lâu, vẫn có chút bất mãn mà nói: "Cậu đi tìm Vương Từ, tại sao không nói cho tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!