Tòa nhà giảng dạy cũ, một phòng học đã được bỏ không từ rất lâu, hiện đang được dùng làm nhà kho, bên trong bày rất nhiều bàn ghế lung ta lung tung.
Vừa đẩy cửa, ập vào là mùi ẩm mốc cũ kỹ, rất khó ngửi.
Trong góc tường kết mạng nhện, bụi bẩn dày nặng.
"A, Từ ca, nó tới rồi."
Ngồi trên bàn có ba đứa con trai cao to, chính là những người ngày đầu khai giảng đã tìm Tống Dụ kiếm chuyện. Áo phông đen, đầu trọc, khuyên tai đính ba hàng, tên là Tương Hưu.
Vương Từ đang chơi điện thoại, nghe nói như thế thì thả điện thoại xuống, cà lơ phất phơ mà xoay người lại.
Mặt mày gã tối tăm, giữa hàng lông mày mang theo ý cười quyết liệt, tà ác âm u: "Ồ, hotboy đến rồi à."
Hai chữ "hotboy" nghe ám muội đến cực điểm, tầm mắt hận không thể dính vào người Tạ Tuy.
Tạ Tuy bước vào, còn phi thường lễ phép mà tiện thể đóng cửa lại, cười: "Ừ, đợi lâu rồi."
Phản ứng không giống người bình thường của hắn khiến đám người trong phòng sững sờ.
Vương Từ híp mắt, đứng dậy: "Cậu có biết tôi gọi cậu đến đây làm gì không."
Vẻ mặt Tạ Tuy không thay đổi, cười: "Cậu nói đi, tôi nghe."
Vương Từ quan sát hắn nửa ngày, ám muội bảo: "Tạ Tuy, tôi còn rất thích cậu."
Tạ Tuy thong dong, ưu nhã đáp: "Cảm ơn."
Con ngươi của Vương Từ trầm mặc theo dõi hắn.
Tương Hưu đã lui sang một bên, mở điện thoại di động bắt đầu quay video.
Bọn chúng cùng Vương Từ lăn lộn lâu như vậy, làm sao có thể không biết trong đầu gã nghĩ gì. Chỉ cần thu hình lại, tối nay tự tôn của Tạ Tuy sẽ bị phá hoại sạch sẽ.
Bọn chúng cầm lợi thế ở trong tay, sau đó muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó.
Ai có thể nghĩ tới chứ?
Tương Hưu chỉnh góc độ, khóe miệng nhếch lên, hotboy lạnh lùng cao không thể với tới của Nhất Trung thành phố C, sau lưng lại dễ dàng bị người bắt bí như vậy. Không được, trò vui như thế, y cũng muốn được ké một miếng.
Vương Từ cười, "Tôi biết ngay tấm hình kia sẽ khiến cậu tới. Tôi mấy ngày nay chẳng muốn đến trường, ở nhà tẻ nhạt, nên điều tra thân thế của cậu một chút."
Gã tiến đến bên cạnh Tạ Tuy, thấp giọng: "Nghe nói mẹ cậu là gái điếm?"
Gã cười: "Chẳng trách cậu lớn lên câu nhân như vậy, tràn đầy sức sống."
Tạ Tuy nghe những lời này, cụp mắt, thần sắc cũng nhàn nhạt, ngũ quan đẹp không điểm bắt bẻ, khí chất thanh lãnh cấm dục.
Vương Từ cảm thấy đầu óc mình nóng lên: "Cậu phải biết, bà cậu đã lớn tuổi rồi, tùy tiện một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi chừng mạng cũng chẳng còn. Lần trước cậu theo Tống Dụ đối nghịch với tôi, tôi cũng không giận. Nó chỉ là một thân thích nghèo của Mạnh gia, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tôi giết nó cũng rất đơn giản."
Gã đưa tay, muốn sờ lên mặt Tạ Tuy, nụ cười kinh tởm cực điểm: "Muốn để bạn cùng bàn và bà nội cậu an toàn cũng được, cậu để cho tôi chơi một tháng, tôi liền – "
Câu kế tiếp Vương Từ không nói ra được. Gã trợn to mắt.
Bàn tay của gã đã bị một con dao gọt hoa quả đâm vào.
Khóe môi Tạ Tuy mang ý cười, vẻ mặt lương bạc lạ thường, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Ngón tay hắn thon dài, động tác rút dao gọn gàng lại tiêu sái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!