Mẹ Chúc Chí Hành ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Tạ Tuy, bộ dáng thiếu niên ở trước mắt bà vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bà há miệng, đôi mắt vằn vện tia máu sau khi lộ vẻ hoảng sợ thì thoát ra, lần thứ hai điên cuồng bắn tia thù hận.
Bà vừa khóc vừa rống: "Chính là mày, chính là mày! Nếu như không phải là con tiện nhân mẹ mày câu dẫn người khác thì làm sao lão súc sinh nhà tao năm đó lại bị đột quỵ, làm sao lại ngã cầu thang gãy chân. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, một nhà các người đều là tai tinh! Tai tinh!"
Tống Dụ bị Tạ Tuy kéo tay mà đứng vững, tỉnh táo lại, ngay lập tức đã nghe tiếng mắng chanh chua của người đàn bà, cơn giận dữ trong nháy mắt nổi lên.
"Nói xong chưa."
Cũng không để ý bản thân đang trong ngực Tạ Tuy, Tống Dụ ngẩng đầu, sắc mặt đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi thấy mấy người mới là tai tinh, Tạ Tuy mười mấy năm trước gặp được các người thật sự là vận rủi tám đời."
Tinh thần mẹ Chúc Chí Hành hiện tại đã trên bờ vực tan vỡ, đôi mắt không nhúc nhích dõi theo Tạ Tuy, có chút điên cuồng quỷ dị, oán hận không ngớt: "Mày phá hủy cả gia đình của tao, tao cũng sẽ không để yên cho mày, cả đời tao sẽ quấn lấy mày."
Tống Dụ bị chọc tới giận quá bật cười, con ngươi nhạt màu phản xạ lại ánh sáng mờ tối trong hành lang, trào phúng nói: "Đừng nha dì, bị bà quấn lấy, tôi sợ sẽ gặp ác mộng."
Cậu sừng sộ lên, thật sự là không cần nhìn mặt cũng có thể ngửi được mùi thuốc súng tràn ngập.
"Bà xem lời mình vừa nói đi, chính bà bộ dạng nhìn như yêu quái, chồng bà là một tên biến thái, còn trách người ta ngoại hình đẹp mắt à."
"Mày ––!"
Mẹ Chúc Chí Hành tức giận đến nói năng lộn xộn, sắc mặt đỏ lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Tống Dụ: "Chơi với con trai một ả điếm, mày cũng không phải tốt lành gì, cũng là thứ không có giáo dục! Không phải tao có bệnh! Là thằng tiện nhân Tạ Tuy này bị ––!"
Tống Dụ nghĩ tới chuyện ba năm cấp hai của Tạ Tuy, nhất thời nét mặt lạnh lẽo: "Bà thử nói thêm gì nữa xem?"
Mẹ Chúc Chí Hành đời nào lại sợ cậu: "Sida! Nó bị sida! Cái bệnh lây qua đường tình dục kia! Căn bệnh chết người đó –– Á ––!"
Trong hành lang truyền ra tiếng phụ nữ đau đớn, kinh ngạc hét lên.
Mẹ Chúc Chí Hành bị người túm tóc, nhấn lên tường, tàn nhẫn mà đấm một phát. Cũng không phải là Tống Dụ hay Tạ Tuy, mà là một gã đàn ông toàn thân sặc mùi rượu, không biết xông lên lầu từ lúc nào.
Chân ông ta có chút vấn đề, bước đi khập khiễng, nhưng nắm đấm đánh vào mặt người phụ nữ không chút nào yếu thế. Đầu tóc ông ta rối bời, râu mọc đầy mặt, túm chặt tóc mẹ Chúc Chí Hành, giọng khàn đặc: "Con đàn bà khốn khiếp! Giấu tao làm thủ tục chuyển trường? Còn muốn ly hôn? Trước khi ly hôn bố mày trước hết sẽ đánh chết mày! Sau khi bố mày ra khỏi nhà tù cũng sẽ không bỏ qua cho mày!
Cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi tao!"
Mắt Chúc Chí Hành đỏ ngầu: "Ba!"
Mẹ Chúc Chí Hành thất thanh khóc rống lên, hô to cứu mạng, trong hành lang đặc biệt thê thảm.
Tống Dụ sững sờ hai giây, tầm mắt bỗng nhiên tối đi.
Là bị Tạ Tuy che mắt. Trước mắt là kẻ thù của hắn chó cắn chó. Giọng điệu thiếu niên hững hờ: "Đừng nhìn, nhìn bẩn mắt."
Trong lòng Tống Dụ bỗng nhiên có chút chua xót.
Một nhà họ Chúc này là loại người như thế nào vậy, đây chính là hoàn cảnh sống trước kia của Tạ Tuy sao. Hắn chỉ mới là một học sinh cấp ba thôi.
Cậu cắn môi dưới, giơ tay kéo tay Tạ Tuy ra.
"Không, tớ muốn nhìn, nhìn cho hả giận."
Trong giọng nói của Tống Dụ cũng không phải là hả giận gì mà tràn đầy phẫn nộ, còn có chút thương xót cùng đau lòng mà chính cậu cũng không phát hiện được.
Tạ Tuy cong môi, tròng mắt đen nhánh khi nhìn về phía người một nhà kia thì trở nên sắc lạnh.
Lần trước Tống Dụ đem hắn tới bức tường kia đã khơi gợi lên một số chuyện cũ u ám trong trí nhớ của hắn. Hắn dù sao cũng không phải Tống Dụ, thủ đoạn trả thù đơn thuần mà trẻ con như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!