Chương 29: Tiết thể dục

Số điện thoại của cậu ngoại trừ người nhà, Tạ Tuy cùng Mã Tiểu Đinh biết, thì còn có trong danh sách của giáo viên chủ nhiệm. Có thể gửi tin nhắn cho cậu, khẳng định là lấy số từ chỗ Âu Y Liên.

Cách nói chuyện độc ác như vậy, ngoại trừ Vương Từ còn ai vào đây? Một ngày không tới trường là để đi điều tra cậu cùng Tạ Tuy?

Tống Dụ sắc mặt lạnh lẽo tắt điện thoại, bỏ vào túi áo.

Cái thằng óc chó Vương Từ tốt nhất ngày mai đừng đi học, bằng không cậu đập nó một trận mẹ nó cũng không nhận ra. Sau khi đập nó xong, gọi điện thoại cho phụ huynh là tuyệt nhất. Rác rưởi.

Tiết thể dục là giờ mà học sinh cấp ba mong đợi nhất, chuông vừa kêu là một đám người chen nhau ùa ra. Mã Tiểu Đinh là nhóm người đầu tiên chạy xuống, lôi kéo Hề Bác Văn vội vàng chiếm sân bóng.

Không bao lâu sau, trong phòng học không còn ai cả.

Căn phòng trống trải, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Dụ nghiêng đầu, phát hiện Tạ Tuy còn ngủ, dùng tay gõ bàn hai lần, đến gần nhỏ giọng nói: "Nè, đi học."

Gần như trong nháy mắt cậu tới gần, Tạ Tuy đã mở mắt ra, đôi con ngươi đen nhánh thanh tỉnh dị thường, một chút buồn ngủ cũng không thấy.

Tống Dụ ngẩn ngơ: "Tỉnh rồi à. Cậu căn bản là không ngủ hả?"

Tạ Tuy không giải thích, âm thanh hơi khàn: "Chỉ còn hai người chúng ta thôi?"

Tống Dụ đắc ý tranh công: "Tất nhiên, chỉ có mỗi tớ một mực chờ cậu."

Tạ Tuy ý tứ không rõ, cong môi: "Thật tri kỷ."

Trên người mắc một chứng bệnh vô danh, trường học cho phép Tống Dụ không cần tham gia lớp thể dục, nhưng Tống Dụ vẫn cảm thấy cái bệnh này như bãi phân chó, không để ở trong lòng. Nửa đường, Tạ Tuy nhận được một cú điện thoại, kêu Tống Dụ xuống lầu chờ hắn trước.

Lúc xuống lầu, Tống Dụ gặp được hai nữ sinh lớp bên cạnh.

Hai cô bé nhìn thấy cậu thì ngây ngốc, dừng lại tại chỗ, bị cậu nhẹ nhàng liếc mắt một cái mới hoàn hồn.

Họ sắc mặt đỏ ửng, nép sát tường, cố tình nhường đường cho cậu.

Tống Dụ đi xa mới nghe được tiếng các cô thấp giọng thảo luận, tràn đầy hưng phấn.

"Thật sự là Dụ ca sao?!"

"Không biết, hiện tại trên diễn đàn cãi nhau thành cái gì rồi mà vẫn không có kết luận. Có điều, mặc dù có phải hay không, cậu ấy cũng thật cmn đẹp trai quá."

"Tớ nhìn ảnh cậu ấy liền động lòng ô ô ô."

Khóe miệng của Tống Dụ giật xuống một độ cong bé nhỏ tới mức không nhìn thấy.

May là cậu đã không lên mạng nữa.

Không lo mấy thứ hư không đó nữa, ở Nhất Trung, cậu đã quyết định làm một tên học bá.

Cậu đứng dưới tàng cây dưới lầu đợi nửa ngày, Tạ Tuy mới đi xuống.

Tống Dụ hỏi: "Điện thoại gì vậy, cậu gọi lâu như thế."

Tạ Tuy khẽ cười: "Từ một người không quan trọng."

Tiết thể dục cấp ba bình thường đều theo quy trình, sau khi chạy bộ đơn giản để làm nóng người sẽ để bọn học sinh tự do lựa chọn, cầu lông, bóng rổ, nhảy dây, căn bản là mấy môn vận động đó. Giáo viên thể dục vừa kêu giải tán, Mã Tiểu Đinh đã hưng phấn nghiêng đầu tìm Tống Dụ, rống đặc biệt lớn tiếng: "Dụ ca! Dụ ca! Chơi bóng không!"

Dụ ca. Cái tên này hôm nay thật sự là quá nổi bật, các gương mặt quen thuộc trong lớp, cùng những gương mặt không quen thuộc khác đều theo bản năng mà nhìn qua hướng bên này.

Cũng may Tống Dụ từ lâu đã quen với việc bị người khác quan sát, không mặn không nhạt trả lời: "Mệt, không đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!