Chương 21: Người quen gặp mặt

Phòng bi

-da không lớn, là một địa bàn tư nhân cho nên cũng không quá chính quy.

Trong phòng bày tám cái bàn bi

-da, dưới ánh đèn màu trắng tụ tập rất nhiều người, đều là dân lưu manh, cánh tay đầy hình xăm, mặc jacket, ngồi ở các góc, người hút thuốc, kẻ đánh bài, tên cầm điện thoại di động chơi.

Chân chính đánh bi

-da chỉ có một cái bàn cuối cùng bên phải, xung quanh vây không ít người, theo âm thanh của những quả bóng lăn mà không ngừng ồn ào náo nhiệt. Một mảnh khói thuốc mù mịt.

Mã Tiểu Đinh vừa tới cửa, nhìn thấy tình cảnh bên trong, những lời nói hung hăng đều nuốt ngược về bụng, tư thế đá cửa héo queo ngay lập tức.

"Dụ ca…" Mã Tiểu Đinh thảm hề hề quay đầu lại, mặt nhăn thành quả khổ qua: "Nhiều, nhiều người quá nha. Hay là chúng ta đợi lần sau có mỗi một mình thằng đó rồi quay lại bắt nó?"

Cửa đều mở rồi mà còn muốn trốn về?

Cậu đi đánh người cũng không trước hết xem thử người ta có bao nhiêu anh em?

Khóe miệng Tống Dụ giật giật một cái, đứng đằng sau trực tiếp một cước đạp vào mông y.

"Cậu như vậy mà là giáo bá cấp hai á?"

Thật tình là thằng giáo bá low nhất mà cậu từng thấy.

Mã Tiểu Đinh tay bám cửa không chặt, lảo đảo ngã về phía trước, liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Y tùy tiện ra mặt như vậy tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bọn côn đồ tay cầm điếu thuốc, nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt cũng không quá thân thiện.

Trong phòng bi

-da có một khu vực quầy bar, nhạc bật ầm ầm, ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên mặt mỗi người.

Mã Tiểu Đinh sắp khóc rồi. Y bất quá là một học sinh trung học, ở đâu ra lá gan để giả bộ làm đại ca với một đám thanh niên trưởng thành lêu lổng trước mặt đây.

Y theo bản năng nhìn ra đằng sau, nuốt nước miếng một cái, hai chân run rẩy.

… Y hiện tại có thể chạy trốn hay không?

Một thanh niên cột tóc đuôi ngựa dơ hầy tắt tàn thuốc, nhìn thấy bộ dáng thất kinh của y, huýt sáo cười nhạo: "Bạn nhỏ đi lộn chỗ à, quán net ở lầu hai, đây cũng không phải là nơi học sinh ngoan nên tới."

Mã Tiểu Đinh căn bản không dám nói chuyện với gã, tầm mắt nhờ giúp đỡ liên tiếp nhìn về phía Tống Dụ.

Tống Dụ liếc nhìn y một cái, lạnh nhạt bảo: "Không có tiền đồ."

Cậu tiến lên một bước, thay thế Mã Tiểu Đinh trở thành trung tâm ánh nhìn của mọi người.

Thiếu niên dáng người kiên cường, áo trắng quần đen, màu tóc cùng đôi mắt đều là màu nâu nhạt, lông mi dài lại cong, làn da mịn màng, nhìn sơ qua có vẻ ôn hòa vô hại, chỉ khi mí mắt hơi nhấc lên thì sự nghịch ngợm cùng ngông cuồng mới tràn ra, cực kì khí thế.

"Nhóc con, đến tìm mẹ à?"

Tên dơ hầy căn bản không để đám người bọn họ vào mắt, khóe miệng cong lên, trào phúng nói.

Tống Dụ mặc kệ gã, nghiêng đầu hỏi Mã Tiểu Đinh: "Chúc Chí Hành là ai?"

Mã Tiểu Đinh vẫn đang bịt mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!