Chương 20: Đánh người

Mã Tiểu Đinh nhắn địa chỉ qua cho cậu.

Tại khu vực gần đường Lâm Thanh là một phố vui chơi giải trí. Quán net, casino, tiệm karaoke, bi

-da không thiếu gì cả, là một nơi rất nhiều học sinh sau khi tan trường sẽ đến chơi bời, cũng là căn cứ của bọn lưu manh.

Tống Dụ xuống xe xong, nhìn ngó xung quanh, không tìm được chỗ cần đến.

Thế là cậu hỏi Mã Tiểu Đinh.

[Tôi đến đường Lâm Thanh rồi, cho địa điểm cụ thể cái.]

Ảnh chân dung của Sadako im lặng nửa ngày, một lúc lâu sau Mã Tiểu Đinh vẫn chưa biết phải miêu tả như thế nào, chỗ này quá phức tạp, cũng không có kiến trúc tiêu biểu nào để chỉ ra cả.

Cuối cùng, tầm mắt của y vừa vặn nhìn ra ngoài. Y đột nhiên thông suốt, linh hồn thiếu niên nghệ thuật từ trong xương kích động háo hức.

[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời.]

Tống Dụ cầm điện thoại di động, đơ người hết vài giây, quỷ thần xui khiến nghe theo lời y, ngước đầu lên nhìn không trung.

Trên cột điện đậu một vài chú chim, bầu trời trong xanh mênh mông vô bờ, rất nhiều mây trôi, không có gì đặc biệt cả. Cậu cẩn thận nhìn cũng không thấy ở bất cứ cửa số của tòa nhà nào có cái đầu cùng cánh tay thò ra vẫy.

Tống Dụ không hiểu gì hết, gõ chữ.

[?]

Mã Tiểu Đinh lần này trả lời cực kỳ nhanh.

[Cậu có thấy một đám mây nhìn như kẹo bông gòn hay không?]

Tống Dụ: "…"

Mã Tiểu Đinh vui như mở cờ trong bụng.

[Tôi ở bên phải đám mây đó! Cậu đi theo nó liền có thể tìm thấy tôi! Dụ ca, tôi sắp bắt đầu rồi! Đợi lát lại nói chuyện tiếp!]

Tống Dụ: "…"

Bị thần kinh!

Tạ Tuy nhìn sắc mặt cậu, ôn nhu cười: "Làm sao vậy?"

Tống Dụ cúp điện thoại di động, mặt không hề cảm xúc: "Không có gì, chỉ là người cần đánh có thể tăng thêm một tên nữa."

Tạ Tuy bật cười, ấm áp hỏi: "Tên tiệm net là gì?"

Tống Dụ suy nghĩ trong chốc lát: "Hình như là "Hoa" gì đó."

Tạ Tuy ngước mắt nhìn con đường này. Thành phố C là địa phương phi thường rõ ràng trong ký ức của hắn lúc nhỏ. Lúc trước vì kiếm tiền, hắn gần như chạy khắp cả khu vực này. Tiệm net tên có chữ "Hoa", vị trí hẻo lánh không dễ bị giáo viên phát hiện, hắn rất nhanh có ký ức. Đồng tử ngưng lại, hắn xách theo túi nilong, chân dài sải bước về phía trước: "Đi theo tôi."

Tống Dụ là bạn nhỏ mới tới, lạ nước lạ cái, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời.

Băng qua đường, vòng vào một con hẻm nhỏ ở giữa hai tòa nhà, lại đi về phía trước vài bước, là một cái cầu thang.

Tạ Tuy nói: "Trên lầu hai."

Tống Dụ há to miệng, phi thường kinh ngạc: "Chỗ này phức tạp như vậy, cậu làm sao mà biết được?"

Tạ Tuy nở nụ cười: "Hồi trước tôi có làm việc ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!