Chương 13: Cái ôm vị bạc hà

Tống Dụ căn bản không hề quen thuộc địa hình khu vực này, vừa chạy vừa gọi cảnh sát.

Thở hồng hộc.

"Alo, 110 ạ?"

"Trên đường Liên Vân có một đám côn đồ bất lương quần ẩu một học sinh cấp ba đáng thương, có người quản hay không a?"

Đám thanh niên xã hội đen cầm đao, cầm côn này nên tiếp nhận sự thanh tẩy của chủ nghĩa xã hội, nhờ cảnh sát đến trừ bạo, an dân.

Cảnh sát bên kia cảm thấy mấy câu này nghe có chút quen tai, "Vị bạn học này…" lần trước cái người báo cảnh sát mình bị đánh có phải là cậu hay không?

Nhưng mà Tống Dụ đã cúp điện thoại.

Khu phố Liên Vân ngõ nhỏ rất nhiều, ánh trăng tối mờ, ánh sao mịt mù, dưới đèn đường bóng đổ thật dài.

Tống Dụ vòng tới vòng lui, cuối cùng khiến chính mình chạy vào một cái ngõ cụt.

"Đệt."

Bọn họ lách đông lách tây, tạm thời cắt đuôi đám lưu manh được một lúc, nhưng cái ngõ này rất sâu, lại thông với đường lớn, nếu theo đường cũ trở về thì quá nguy hiểm.

Tống Dụ nhìn sang bên cạnh, thấy một cái thùng rác to, lại ngẩng đầu nhìn thử độ cao của bức tường, cắn răng một cái, chỉ lên trên: "Chúng ta trèo qua."

Tạ Tuy nghiêng đầu, đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn cậu: "Cậu chắc chắn chứ?"

Tống Dụ đã bắt đầu đẩy hắn: "Lên nào."

Thùng rác bằng nhựa, Tống Dụ chỉ dám giẫm lên phần thành, còn phải nhờ Tạ Tuy đỡ mới leo lên tường được.

Đến khi đã ngồi lên tường, Tống Dụ vừa quay đầu ra sau đã phun ra một tiếng thô tục: "Mẹ kiếp."

Phía sau bức tường là một sân nhà người ta, hàng rào trong sân rất nhọn, còn có những mảnh thủy tinh vỡ, nhảy xuống cũng đáp vào một bụi cây gai. Huống hồ là còn có một con chó đang ngủ say.

Tống Dụ: "…"

Má ơi, cậu sợ chó.

Vào lúc này, Tạ Tuy đã phi thường dễ dàng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Ở trên tường, ánh trăng, gió cùng đèn đường khác biệt với ban nãy.

Tầm mắt trở nên xa rộng hơn, toàn bộ ban đêm càng có vẻ yên tĩnh. Cả đoạn đường này Tống Dụ không biết đã ăn bao nhiêu kẹo bạc hà, làm cho làn gió cũng mang theo mùi vị đó, lành lạnh, ngọt ngào, hơi cay.

Tạ Tuy theo ánh mắt của cậu nhìn về phía sau, hạ thấp giọng cười hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Tống Dụ ngông cuồng lâu như vậy, lần đầu tiên trầm mặc không nói.

"Tìm được rồi!"

"Bên này!"

Bấy giờ, đám côn đồ cũng đã đuổi tới, chặn ở miệng ngõ cụt, nhìn thấy hai người ngồi trên tường kỵ hổ nan hạ*, nhất thời càn rỡ cười to.

*Cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó xuống: dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn không có đường ra.

"Nhóc con, mày ở đây à!"

"Ha ha ha ha, đây chính là tự tụi mày đẩy bản thân vào đường cùng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!