Chương 11: Hả giận

Sau khi bác Mã nhận được điện thoại, mặt ông hiện đầy dấu chấm hỏi: "Cái gì???"

Nhưng ông vẫn nghe theo lời thiếu gia, lái xe vào.

Đèn xe sáng lên, hai chùm sáng xuyên qua con đường tối tăm.

Mấy tên côn đồ chỉ cảm thấy ánh đèn đâm vào mắt, chói đến mở không ra được, vẻ mặt sợ hãi.

"Đệt mẹ! Là thật?"

Gã tóc đỏ nhìn Tống Dụ tựa như nhìn người điên, hẳn là cũng sợ có chuyện, lảo đảo từ dưới đất bò dậy: "Mày chờ đó cho bố!" Vài tên đàn em loảng xoảng thả vũ khí xuống, đỡ đại ca của chúng như một làn khói chạy như bay.

Bác Mã bóp còi mấy tiếng, không nói lời nào mà nhìn bọn côn đồ bỏ trốn như tè ra quần, dừng xe trước mặt Tống Dụ.

Tống Dụ đang nói chuyện với Tạ Tuy: "Khi có một đám côn đồ cắc ké như vậy tìm cậu đánh nhau, chớ cùng bọn chúng cứng rắn, hãy tận dụng 110."

Cậu sợ thời điểm mình không có mặt, Tạ Tuy lại giẫm lên vết xe đổ, tay bị gãy mất.

Trong ánh mắt đen kịt của Tạ Tuy mang theo chút ý cười chân thật, gật đầu một cái.

Tống Dụ lại nói: "Cậu có mua bảo hiểm không?"

Tạ Tuy: "Không."

Tống Dụ chỉ bài cho hắn: "Mua một phần bảo hiểm, sau đó cứ nghênh ngang mà đi trên đường Liên Vân."

Tạ Tuy khẽ cười: "Được."

Bác Mã: "…" Thiếu gia à, tôi cảm thấy tư tưởng của cậu có chút vấn đề nha.

Ngồi trở lại trên xe, bác Mã cầm tay lái, tò mò hỏi: "Thiếu gia, đó chính là người bạn mà cậu bảo nhất kiến như cố đó hả?"

Tống Dụ: "Đúng vậy ạ, có phải rất đẹp trai hay không?"

Bác Mã phá lên cười ha ha: "Một cậu bé rất đẹp trai, giống như thiếu gia vậy."

Về đến nhà, bà ngoại Mạnh hỏi cậu chuyện học hành, Tống Dụ thực sự không có mặt mũi lấy bài thi với độ chính xác không tới 20% cho bà nhìn, chỉ hàm hồ nói "Miễn cưỡng cũng vào trạng thái ạ."

Bà ngoại Mạnh rất vui mừng, cố tình làm chén súp bổ gan sáng mắt cho cậu ăn.

Ăn súp, tắm rửa xong, lên giường nằm.

Tống Dụ nhấp vào QQ, liền nhìn thấy chân dung một nữ quỷ liên tục gửi tin nhắn cho cậu.

[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, chuyện cậu nhờ tôi tra tôi đã điều tra xong rồi.]

[Sadako không quên người đào giếng: Tôi gọi mấy người anh em, bức chặn thằng Chúc Chí Hành trước cửa trường học hỏi một trận.]

[Sadako không quên người đào giếng: Chúc Chí Hành nói nó cũng không rõ ràng rốt cuộc Tạ Tuy có bị bệnh hay không, chỉ là nghe mẹ nó cùng mấy bà dì nói, trong khu người người đều truyền tai rằng mẹ của Tạ Tuy bị sida, nó cũng tin. Cái thằng ngu như chó.]

[Sadako không quên người đào giếng: Tôi lại đi điều tra thêm chút nữa. Má nó, cái gì mà mẹ Tạ Tuy dính sida, phỏng chừng chính là do đám bà tám kia, đàn ông trong nhà không quản được, để mấy ổng tại thời điểm mẹ Tạ Tuy vừa chuyển tới mỗi ngày xun xoe lấy lòng. Đố kị đến chết đi sống lại rồi bịa đặt.]

[Sadako không quên người đào giếng: Mẹ của nó hình như mở một quán cơm nhỏ. Quá ghê tởm, tôi quyết định ngày mai đem một đám anh em đi quậy, đi khắp đường nói đồ ăn dở, tức chết bà ta. Cho bà ta cảm nhận được tác hại của tin đồn.]

Tống Dụ bị y chọc cười.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cậu gọi cái này là lời đồn xấu á? Không bằng tới ồn ào kêu rằng có một người anh em ăn xong phải nhập viện, bây giờ còn chưa ra được.]

[Ông xã Dụ ca của cưng: Hoặc là làm một cuộc cầm biểu ngữ diễu hành đi. "Bà chủ ác nhân ác đức hạ độc trong cơm, Tiểu Hắc tôi nuôi mười ngày không còn sống nữa".]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!