Chương 105: Cuối cùng

Tống Dụ tỉnh lại.

Cậu ở trong thế giới Rubik bị giày vò như vậy, tinh thần phi thường suy yếu, trong thế giới hiện thực lại rơi xuống nước cảm mạo, sắc mặt tái nhợt, nhìn là thấy trạng thái không tốt.

Người nhà cậu muốn cậu nằm viện mười mấy ngày, ngay cả đón năm mới cũng ở trong này.

Bây giờ nhìn lại, cái quẻ bói đại hung kia của Mã Tiểu Đinh tính ra cũng không sai, miệng quạ đen.

Tống Uyển Oánh sắp bị cậu hù chết, mỗi khi nhớ tới ngày cậu xảy ra chuyện, chính là vừa giận vừa gấp: "Chị đã nói rồi, phụ nữ nhà họ Tạ đều là người điên, bảo em đừng có quản bọn họ, bảo em đừng dính líu vào, kết quả em lại không nghe. Nằm bệnh viện thoải mái lắm à."

Tống Dụ cười với cô một chút, cũng không có ý định giải thích. Việc này quá huyền ảo, dù giải thích cũng khó có thể rõ ràng.

Cậu dám nhúng tay vào chuyện này vì cậu không sợ, sự tình biến thành thế này không hề có một chút quan hệ với Tần Thu Vân.

Tần Thu Vân lôi cậu xuống nước cũng vô dụng, cậu không phải là người không biết bơi, cuối cùng hất tay ả phụ nữ điên kia ra, chính mình bơi vào bờ, rồi mới bị hệ thống cùng Chủ thần khiến cho linh hồn tách khỏi cơ thể mà thôi.

Tống Uyển Oánh bóc miếng quýt, thổn thức nói: "Tần Thu Vân đã chết, Tạ Linh Xu làm nhiều việc ác, hôn ước không còn hiệu lực, cô ta cũng điên cả rồi. Cái này gọi là gì nhỉ, ác giả gặp ác báo sao?"

Tống Dụ đối với kết cục của những người này cũng không quá để ý, cậu vừa định hỏi chuyện liên quan đến Tạ Tuy, liền thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tạ Tuy trong tay xách theo một vài thứ đi vào.

Lời nói của cậu đã đến khóe miệng thì ngừng lại.

Tống Uyển Oánh cũng nhìn thấy, sự phẫn nộ của cô đối với một đám người Tạ gia cũng kéo đến trên đầu Tạ Tuy. Cô nén giận, sắc mặt rất không tốt.

Tạ Tuy dừng bước, bảo: "Em đến đưa chút đồ ăn cho Tống Dụ."

Tống Uyển Oánh lạnh mặt, không hề bị lay động.

Tống Dụ hiện tại tâm nhãn có chút hướng ra ngoài, thúc giục chị gái mình: "Thần tượng của chị hôm nay không phải vừa quảng bá một bộ phim mới sao, chị còn không lo chạy về xem đi? Em gần như hoàn toàn khỏi hẳn rồi, chị cũng không cần tiếp tục ở lại với em." Van cầu chị đừng làm trễ nải thế giới hai người của em trai cùng em dâu của chị.

Tống Uyển Oánh: "???"

Tống Uyển Oánh: "……"

Gia môn bất hạnh nuôi ra cái con bạch nhãn lang* này!

*kẻ vô ơn bạc nghĩa

Cô hung hăng trừng Tống Dụ một cái, nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Rốt cuộc, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Dụ một bụng đầy lời muốn nói với hắn, lập tức ngồi thẳng dậy.

Tạ Tuy ấn tay cậu xuống, nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Đều biến thành như vậy rồi em còn muốn tự dằn vặt bản thân?"

Bây giờ thật sự trở về hình tượng ốm yếu.

Tống Dụ cười nói: "Không có chuyện gì, em không sợ."

Tròng mắt đen nhánh của Tạ Tuy thẳng tắp nhìn theo cậu, nói: "Tôi sợ."

Tống Dụ sững sờ, ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Ừm."

Tần gia bởi vì chuyện của Tần Thu Vân mà loạn thành một bầy.

Sau khi Triệu Tử Vũ thoát khỏi 008, tất cả trí nhớ có liên quan đến kiếp trước cũng không còn nữa.

Y một lần nữa biến trở về đứa con trai cả cao ngạo, thậm chí có chút cay nghiệt của Triệu gia. Trải qua một lần này, Tống Dụ căn bản cũng không có suy nghĩ gì về bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!