Chương 104: Tất hữu hồi hưởng (2)

Bên trong khối Rubik yên tĩnh đến đáng sợ. Tống Dụ khép quyển sách "Sự khống chế ôn nhu" lại, sau khi tâm tình ổn định thì tầm mắt chuyển đến cái ống trên cổ tay.

Kề sát làn da, đâm thủng huyết nhục, có một luồng ngoại lực dường như đang hấp thu cái gì từ trên người cậu, nhưng dù nó làm như thế nào cũng không có hiệu quả.

"Ông ở trong này à?"

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, bảo.

Nói xong, cậu dừng lại. Trong không trung không có bất kỳ ai đáp lại.

Tống Dụ ôn hòa nhã nhặn, khóe môi cong lên một nụ cười trào phúng: "Ông không ra, tôi cũng có cách để ép ông ra."

Cậu đứng lên, vươn tay nắm lấy cái ống chướng mắt trên cổ tay kia, dễ dàng giật nó xuống. Lúc cậu làm động tác này, ánh sáng màu tím vùn vụt chảy qua toàn bộ chín mặt của khối Rubik, không khí nảy sinh chấn động kịch liệt, dùng mắt trần có thể thấy được tầng tầng gợn sóng.

Nó thể hiện ra sự kinh ngạc và hoảng loạn của người chủ nhân đang đứng sau màn.

Đây là không gian bên trong khối Rubik, một không gian tinh thần do nền văn minh cao cấp sáng tạo ra, tất nhiên là tinh thần lực sẽ quyết định sức mạnh cá nhân.

Bạo lực kéo đứt cái ống, Tống Dụ đứng lên thẳng tắp, nhìn một điểm ở giữa khoảng không, con ngươi lạnh lẽo nói: "Đến đây, thằng ngu, chúng ta tâm sự đi."

Trong Rubik chưa từng có người ngoài, mục đích của cái ống vốn chính là để áp chế cậu, làm cho cậu ngủ say, không ngờ Tống Dụ giữa chừng trực tiếp tỉnh lại, thậm chí tạo thành gợn sóng năng lực bên trong đó.

Vài tiếng thở dốc dồn dập vang lên tại bốn phía.

Một gã đàn ông nhỏ gầy, trong như thể gió vừa thổi sẽ té ngã, rất ốm yếu, giữa hàng lông mày hiện lên sự nôn nóng nồng đậm, tối tăm, phẫn nộ. Trông bình thường tới mức nếu ném vào trong đám người sẽ không thể tìm ra. Gã mặc âu phục, da dẻ trắng bệch, không biết có phải là do những chuyện khốn khổ gặp phải khi còn bé hay không mà trên trán của gã, góc mắt phải, có một vết sẹo, làm cho ngũ quan vốn đã bình thường trở nên có vẻ dữ tợn, xấu xí.

Ánh mắt Tống Dụ rất bình tĩnh, nụ cười trên khóe môi vừa trào phúng vừa lạnh lẽo, đáy mắt đóng băng.

Trong lòng dâng lên lệ khí nồng đậm cùng sự phẫn nộ bị đè nén.

—Chính là một tên như vậy?

—Một gã thảm bại, ngu si trong thực tế?

—Nhờ vào một thứ không thuộc về gã, ăn cắp vận may của người khác, khiến cho hai đời của cậu cùng Tạ Tuy thảm đến thế này?

Tống Dụ hít sâu một hơi, cười: "Cuối cùng cũng chịu ra mặt."

Con ngươi của gã nam nhân giữa ánh sáng màu xanh co rụt lại, gã ta như một dân cờ bạc cùng đường mạt lộ, dã tâm bừng bừng muốn đánh cược tất cả; đã tới bước cuối cùng, đánh cược tới đỏ con mắt, gã ta gắt gao nhìn chằm chằm cậu, âm thanh như thể lúc nào cũng có thể sẽ tiêu tan: "Tao thật hối hận đã không xóa sổ mày."

Tiếng nói máy móc, khàn khàn, quỷ dị vang lên bên trong thế giới Rubik.

Tống Dụ như nghe được câu chuyện hài: "Hối hận cái gì? Rõ ràng không đủ năng lực để xóa bỏ tôi, cứ bày đặt như thể thả cho tôi một con đường sống."

Gã đàn ông mím môi, chằm chằm nhìn cậu.

"Ông biến mất tôi cũng sẽ không biến mất. Ông xứng đáng làm thần? Cái khối Rubik này có nhận biết ông hay không còn nói không chắc." Tống Dụ tiến lên một bước, giễu cợt nói: "Quen thói dùng đồ của người khác hay sao?"

Gã nam nhân bị cậu bức lộ diện là do sợ hãi loại năng lượng khiến cho toàn bộ khối Rubik rung chuyển kia. Nhưng mà đã đi qua nhiều thế giới như vậy, thao túng cuộc đời nhiều người như vậy, gã ta sắp cảm giác bản thân mình là chủ nhân của tạo hóa rồi, làm sao lại có thể sợ hãi Tống Dụ. Nhìn thấy Tống Dụ đến gần, gã ta khinh bỉ cong khóe môi: "Tống Dụ, mày có phải là đánh giá quá cao bản thân rồi không?"

Tống Dụ cũng cười: "Đừng nha, tôi xưa nay chỉ có đánh giá thấp mình thôi."

Từ đầu tới cuối, cậu chưa từng biết sợ 008 cùng thứ được gọi là Chủ thần.

Điều duy nhất cậu sợ là chính mình biến mất, cùng biệt ly xa cách nhau giữa hai thời không khác nhau.

"Đều đến nước này, ông còn đang thử nghiệm chiếm được giá trị yêu thương của Tạ Tuy từ trên người tôi?"

Tống Dụ liếc mắt nhìn cái ống bị cậu vứt trên mặt sàn đang hòa vào lớp vỏ khối Rubik. Chỉ cần động não một chút liền biết được thằng ngu này rốt cuộc đang muốn làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!