Chương 103: Tất hữu hồi hưởng (1)

Lúc Tống Dụ tỉnh lại, cậu bị vây ở trong một không gian hình lập phương màu xanh. Nơi này giống như một nhà lao lớn, toàn bộ lồng sắt do một loại vật liệu kỳ quái tạo thành, ánh sáng bạc không ngừng lưu động.

Bên ngoài là thế giới đen kịt.

Cậu mặt không cảm xúc cúi đầu, nhìn thấy cổ tay mình bị một cái ống màu trắng quấn vào, đầu còn lại của nó nối dài ra tới mép khối lập phương.

Bốn phía có hơi yên tĩnh quá mức.

Tống Dụ rất bình tĩnh.

Ở trong không gian của thế giới khác này, sự kích thích đau đớn bén nhọn lúc trước khi ngất xỉu không còn, cảm giác linh hồn vặn vẹo bị xé nứt cũng đã tiêu trừ.

Cậu ngồi bên trong khối lập phương, cụp mắt đánh giá thứ đồ vật trên cổ tay. Cái ống bề ngoài thoạt nhìn là quấn bên ngoài cổ tay của cậu, nhưng khi cậu nhúc nhích lại có thể rõ ràng cảm thấy đau đớn. Ở một mặt kề sát da thịt mà cậu không thấy được có thứ gì đó giống như kim châm, toàn bộ thâm nhập vào trong huyết quản của cậu, như dự định ở trên người cậu hút lấy món gì.

Tống Dụ nhíu mày lại.

"Ký chủ…"

Trong không gian truyền đến âm thanh yếu ớt của 008, giọng điệu nhút nhát, khiếp đảm, chột dạ.

Tống Dụ không để ý tới nó, nhìn xuống quần áo trên người mình, là đồng phục bệnh nhân. Vậy tức là trong thế giới hiện thực, cậu hẳn là đang bị hôn mê, hiện tại ở bệnh viện?

Tống Dụ khóe miệng cong lên, là nụ cười nhẹ trào phúng vô cùng quen thuộc. Nhưng chỉ giây chốc thoáng qua, cậu dường như muốn cho sự thống khổ càng hêm chân thật, vặn cổ tay một chút, cực kì ôn hòa nhã nhặn mà nói với 008: "Đều là bạn cũ, ngồi xuống, nói rõ ràng đi."

008 muốn nói lại thôi, co rút lại, nhưng vẫn lựa chọn hiện thân ở trước mặt Tống Dụ. Từng điểm từng điểm số liệu dung hợp lại, ngũ quan giống như đúc, mái tóc nhạt màu, con ngươi màu trà, chỉ là toàn thân 008 sạch sẽ vô tội như một con thỏ trắng. Là bộ dáng Tống Dụ lần đầu tiên nhìn thấy nó sau khi tỉnh lại trong phòng bệnh.

"Thiếu niên" ốm yếu đáng thương run lên, yên lặng ngồi xếp bằng đối diện với cậu.

Khí chất hoàn toàn khác nhau, khiến hai người càng giống như một cặp sinh đôi.

Anh trai lãnh khốc, em trai mềm mại.

Tống Dụ lẳng lặng nhìn nó.

Biểu tình 008 khá là phức tạp, thở dài.

Sự tình rối đến một bước này, cái gì cũng không cần thiết nói rồi. Nó bảo: "Kí chủ, anh trước hết nán lại ở trong này một đoạn thời gian, dù gì chúng tôi cũng không thể xóa anh đi, tất cả sau khi kết thúc sẽ đưa anh trở về thế giới nguyên lai."

Dừng một chút, 008 bổ sung nói: "Thế giới của Tống Lan kia."

Tống Dụ hỏi ngược lại: "Kết thúc? Cái gì kết thúc?"

Tầm mắt của cậu rơi xuống trên cổ tay của chính mình, giơ tay lên: "Các người đưa tôi đi hai lần rồi đi. Tôi vốn chính là người của thế giới này, sáu tuổi các người bắt tôi đi, mười lăm tuổi tôi đã trở về, hiện tại các người lại muốn đưa tôi đi ư?"

008 nghẹn họng, nó mỗi khi khổ não đều thích cắn môi, hàm răng trên cánh môi đầy đặn ấn ra một dấu nhợt nhạt.

Tống Dụ nhàn nhạt nói: "Đừng dùng khuôn mặt của tôi làm ra động tác bánh bèo như vậy."

008: "……"

Đại khái là vì thẹn trong lòng, nó cũng không tức giận đối với Tống Dụ.

Toàn bộ không gian chỉ có hai người bọn họ.

008 nhíu chặt mày, biểu tình khổ sở, nói: "Ai ngờ được sự tình sẽ đến một bước này chứ. Sau lần này, Chủ thần hẳn sẽ không dám mơ ước đến sức mạnh của đứa con trai thiên mệnh của thế giới nữa."

Tống Dụ: "Đứa con trai thiên mệnh? Cậu là nói đến Tạ Tuy sao?"

008 toan tính cười rộ lên, nhưng nụ cười của nó so với khóc còn khó coi hơn: "Ừ, có thể nói như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!