Chương 102: Niệm niệm bất vong (3)

Tạ Tự Niên không mò ra được thái độ của đứa con trai này, sau khi trầm mặc rất lâu thì nói: "Cho đến nay, đều là dì của con giúp xử lý việc này. Bao gồm những chứng cứ năm đó cũng là bà ta tìm ra."

Tạ Tuy nghe được, trong lòng trào phúng, không trả lời ông ta, tầm nhìn hạ xuống màn hình giám sát.

Trong hình, Tạ Linh Xu gồng mình phản kháng một cái, nhưng vẫn bị Tần Thu Vân ngăn cản. Sau khi hít vào bột phấn màu vàng, Tạ Linh Xu toàn thân chậm rãi hôn mê bất tỉnh. Tần Thu Vân hạ mắt, trên mặt không hề có vẻ vui vẻ, sung sướng khi thành công, vẻ mặt trắng bệch, chính mình đỡ tường nôn khan, hồi lâu cũng không nôn ra được thứ gì, Tần Thu Vân gỡ chiếc găng tay màu đen ra chùi miệng.

Biểu tình của bà ta đầy thù hận cùng căm ghét, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, lôi cánh tay của Tạ Linh Xu, kéo cô ta ra ngoài.

Lấy thị giác của thượng đế nhìn xuống, chính là một người điên chân thật.

Tạ Tự Niên nói: "Năm đó là cha cân nhắc không chu toàn, cha không biết Tần Thu Vân sẽ chuyên môn an bài thám tử tư theo dõi cha, sau đó theo manh mối tìm tới được mẹ con."

Bên trong thư phòng, nhiệt độ của máy lạnh có chút cao, ly cà phê trên bàn bốc hơi nóng. Trang sách chuyển động phát ra thanh âm rất nhỏ, nương theo tiếng nói nặng nề, đầy hối hận của người đàn ông.

Tạ Tự Niên nói: "Cả đời cha chưa từng hối hận qua chuyện gì, đây là chuyện duy nhất."

Tạ Tuy căn bản không có hứng thú nghe độc thoại nội tâm của ông ta, chuyển kênh camera theo dõi, bật qua những nơi Tần Thu Vân có thể đi.

Tần Thu Vân làm nữ chủ nhân Tạ gia nhiều năm như vậy, đối với đường đi rõ như lòng bàn tay. Cuộc hôn nhân ngột ngạt mà bất hạnh giới hào môn dường như thực sự bức điên bà ta rồi, bà ta thích bóng tối và máu tanh, năm đó ở dưới tầng hầm club Thành Nam, chính bà ta dùng dao rạch nát nửa bên mặt của mẹ hắn.

Hiện tại cũng thế, bà ta kéo Tạ Linh Xu tới một gian phòng chứa đồ bỏ hoang dưới lầu, dùng chìa khóa mở cửa. Căn phòng tối tăm phủ đầy bụi bị người xông vào, bụi bặm rào rào rơi xuống cùng với tiếng mở cửa kẽo kẹt.

"Cho dù cha chỉ thẳng thắn với Kiều Kiều thêm một chút thôi, kết quả cuối cùng sẽ không phải như thế này. Mẹ con hẳn là rất hận cha, con là ý niệm duy nhất của bà ấy để lại trên thế gian này. Cha bồi thường con là để bồi tội, để mấy chục năm sau cha có thể an tâm đi gặp bà ấy."

"Được rồi cha." Tạ Tuy đánh gãy lời tự thuật đầy thâm tình của ông ta, khẽ cười: "Có muốn cùng con ra ngoài xem kịch hay không?"

Mùa đông, trời tối sớm, nhưng yến hội chậm chạp mãi chưa tan cuộc. Đèn màu giăng đầy ngọn cây, cánh hoa hồng nhạt phủ kín mặt đất, bong bóng cột thành từng chùm, tạo nên phong cảnh lãng mạn.

Nhiệt độ trở lạnh, Tống Uyển Oánh sờ sờ cánh tay, đều lạnh tới nổi da gà.

Cô khắp nơi tìm Tống Dụ hồi lâu, vẫn không tìm thấy người, đi vào trong tòa nhà chính của Tạ gia, trên hành lang lại thấy có người vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, dường như là đã xảy ra vấn đề.

Cô nhíu mày, cẩn thận nghe đối thoại của bọn họ, hình như là nhân vật chính của ngày hôm nay không thấy nữa, trong phòng cũng không có người, bên ngoài cũng không.

Tạ Linh Xu mất tích?

Tay Tống Uyển Oánh cầm champagne, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Cô đối với việc như thế này phát sinh cũng không nổi lên cảm xúc đặc biệt mãnh liệt gì. Tạ gia sao, xảy ra chuyện gì cũng bình thường.

Cô còn nhớ lúc trước đứa bạn thân cho cô xem ảnh, là người vợ đời cuối cùng của Tạ lão gia, một nữ minh tinh đầu hai mươi. Ảnh của cô ta trên mạng đều xán lạn, thanh thuần, đôi mắt không rành thế sự, nụ cười vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, "không rành thế sự" mà gả cho một người đàn ông tuổi tác có thể làm ông nội của mình, có thể cũng là bởi vì "tình yêu" đi.

Cô ta trong tấm ảnh cuối cùng bị vô tình chụp lén đã hoàn toàn biến thành người khác, gầy gò đến mức da bọc xương, con ngươi lòi ra ngoài, trong tay ôm một con búp bê, trên mặt cùng thân thể của nó đều là vết rách do bị dao rọc.

Bức ảnh không truyền ra ngoài, chỉ có mấy người biết.

Bạn thân của cô nói, tiểu minh tinh kia đã có thai, nhưng đã sảy thai rồi, sau khi sinh non liền phát điên.

Với lại, hơn nửa là do Tạ Linh Xu giở trò quỷ, nhà chính của Tạ gia rất lớn, còn rất thanh lãnh, không có người nào ở đây. Tạ lão gia rất ít lộ diện, cũng không biết thời điểm chỉ có cô ta cùng Tạ Linh Xu cùng một chỗ đã xảy ra chuyện gì.

Tống Uyển Oánh có lúc sẽ nhớ tới Hứa Kiều. Cô cảm thấy Hứa Kiều nếu không chết ở thành phố C mà thật sự toại nguyện gả vào Tạ gia, có lẽ kết cục cũng sẽ không đẹp đẽ, thậm chí càng tàn khốc hơn.

Tạ Tự Niên thật sự yêu bà ta sao? Không hẳn đi, nếu chân chính yêu một người, làm sao lại để cho bà ấy gặp nguy hiểm như vậy.

Người đã chết, các loại hổ thẹn cùng tự trách gộp lại mới khiến cho ông ta ảo giác thâm tình. Hổ thẹn cùng tự trách sẽ bị thời gian làm phai nhạt, coi chừng một vài năm sau, lại sẽ có một "Tần Thu Vân" mới.

Ngoài hành lang, hoa tường vi không biết có phải là giống mới hay không mà mùa đông vẫn nở rộ như trước, đỏ như máu.

Tống Uyển Oánh trong lòng thở dài, gọi điện thoại cho Tống Dụ. Được rồi, việc nhà của người khác cô bận tâm nhiều như vậy làm gì, vẫn là mau mau mang em trai của cô rời xa chỗ này thôi.

"Không muốn làm tình địch, thế muốn làm con trai của tôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!