Chương 6: (Vô Đề)

8.

Thật ra, từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến ta vui vẻ… chưa bao giờ là Thẩm Hoài An.

Mà là Thẩm Hoài Cẩn — người suốt ngày leo nóc nhà tìm trứng chim, chỉ để mang về chọc ta cười.

Vì sinh ra trong phủ Thượng thư, ta lớn lên cùng các hoàng tử, nhưng từ bé lại cứ thích chạy theo Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An chẳng mấy khi để tâm tới ta.

Hắn ghét ta không đọc sách, chẳng có quy củ, chẳng thành tài. Mỗi khi ta cầm bút viết truyện, hắn liền ở bên cạnh giễu cợt:

"Trong bụng chẳng có lấy một chữ, còn bày đặt làm ra vẻ. Không biết xấu hổ à?"

Nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.

Còn Thẩm Hoài Cẩn, mỗi lần ta bị Thẩm Hoài An làm cho phát khóc, hắn liền cúi người ghé đầu tới, nhếch môi trêu:

"Ơ? Khóc thật rồi sao?"

Ta tức giận trừng mắt:

Ngươi mới khóc ấy!

"Miệng bĩu ra đến độ treo được cả bình dầu, còn nói là không khóc?"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hắn cười đến rung cả vai, tiện tay vén vạt áo ngồi phịch xuống bên cạnh ta:

"Nào, tay đang cầm gì thế? Đưa đây, cho Tam ca xem với."

Ta nắm chặt trong tay, ngập ngừng:

"Không có gì hay ho đâu…"

"Đưa ta xem đi, Tam ca ta vốn khoái mấy thứ"không hay hođấy.

Ta do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa bản thảo sảng văn mới viết cho hắn xem. Hắn chau mày, chăm chú nghe ta đọc, nghiêm túc đến lạ — mãi vẫn không lên tiếng.

Ta bồn chồn chọc nhẹ vào tay áo hắn:

"Sao vậy? Sao không nói gì?"

Đúng là tuyệt phẩm!

Hắn bỗng khoa trương hô lớn, tấm tắc khen ngợi, rồi không ngừng giục ta viết tiếp đoạn kết. Viết xong, chính hắn là người đưa thoại bản ấy đến tay đám kể chuyện dân gian và cả Hoàng đế.

Nhờ đó, bút danh Chim Nhỏ của ta vang danh khắp thành. Hoàng đế trở thành độc giả trung thành, mà tất cả công lao ấy, không thể không kể đến Thẩm Hoài Cẩn.

Mười tám năm sống nơi đất lạ, bốn bề xa lạ, nếu có người thật sự hiểu ta… thì đó chỉ có thể là hắn.

Nhưng con người là vậy. Không đ.â. m đầu vào tường thì chẳng chịu quay đầu. Khi xưa, ta chỉ một lòng một dạ muốn gặm cho bằng được khúc xương cứng đầu mang tên Thẩm Hoài An.

Không tiếc cả việc đoạn tuyệt với Thẩm Hoài Cẩn.

Giờ mới hiểu — tường đá không dễ va, mà người chân thành… ta đã từng phụ mất rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!