Chương 37: (Vô Đề)

Đầu tiên là Tsunade mở to mắt nhìn Hikari kinh ngạc không thôi, vậy ra cô chính là vì chuyện này để tìm tới sao. Vậy rốt cuộc Hikari sẽ như thế nào đối với mình đây, Tsunade thật sự không dám nghĩ tới.

Tsunade vẻ mặt ảm đạm nhìn về phía trước, nơi mà tất cả cảnh vật đều chìm vào màn đêm kia, chỉ có lẻ loi một ánh sáng nhàn nhạt loe loé từ đèn đường. Nàng thấp giọng nói: thì ra đêm đó... cậu vẫn là còn tỉnh.

Hikari hơi bồn chồn trong người, không biết là cảm giác gì, chỉ khe khẽ gật đầu. Thật ra, cô cũng không có say mèm tới nổi không biết trời đất gì khi uống rượu cùng Tsunade, vẫn luôn niệm ra một tia thanh tỉnh nhất định trong "cảm giác".

Tsunade cười khổ nói: vậy cậu là ghét bỏ điều đó chăng?

Hikari cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau thì mới ngước lên nhìn nàng, giọng đôi phần nghiêm chỉnh nhưng vẫn là nghe được ra men say: không có!

Tsunade nhìn đến dáng vẻ nghiêm túc và câu trả lời kia, trong lòng dâng lên một tia mừng rỡ, hít sâu một hơi để lấy can đảm nói tiếp: vậy cậu nghĩ như thế nào... về nụ hôn đó?

"Ah" Hikari bật thốt một tiếng, sau đó xấu hỗ gãi đầu giọng cứng ngắt nói: tớ... cũng không biết. Chỉ là cảm giác được lành lạnh mềm mại... thực thích...

Tiếng nói cô ngày càng nhỏ, không biết là do rượu hay do xấu hỗ mà mặt không tự chủ lại càng đỏ hơn.

Hikari ủ rủ mấp máy môi: chẳng phải Tsunade đã nói là thế giới này... sẽ không xảy ra chuyện nữ luyến sao?

Tsunade nhìn Hikari, một bộ thở dài, thì ra đây là lí do khiến cô luôn mang theo bứt rứt sao. Nàng nói: thực ra thì tớ cũng không biết điều đó đúng hay sai, vì... thật sự thì tớ chưa gặp qua chuyện này bao giờ.

Hikari bỗng loé mắt, cười rộ nói: đó là do cậu chưa thấy chứ không phải là không có a...

Hikari tiếp tục luyên thuyên: ở nơi tớ sống lúc trước, nhìn thấy nữ luyến cùng nam luyến cũng khá nhiều đi. Chỉ là không biết ở nơi này là thật sự không có hay là chúng ta chưa thấy qua thôi.

Hikari nói một hồi, liền khựng lại, trong đầu suy nghĩ gì đó, bỗng khuôn mặt trở nên xấu hổ hiếm thấy, hướng Tsunade thấp giọng: Vậy là cậu... cậu...

Tsunade suy đoán ra điều Hikari nghĩ, bỗng cũng đỏ mặt xấu hỗ không kém, nàng lắp bắp: cậu... không thích điều đó sao...

Hikari há hốc mồm, kỳ thực cô cũng chưa suy nghĩ qua Tsunade sẽ có tình cảm với mình, mà cũng phải nói, cô cũng chưa từng trãi qua tình cảm gì với ai nên là không biết phải như thế nào trong tình huống này. Đơn giản đối với thế giới nơi đây, lúc đầu Hikari chỉ xem mình là một khán giả, đơn giản làm một con cá mặn buôn ba xem diễn biến thôi, vậy mà qua bấy nhiêu năm kia cô đã lún sâu vào nó lúc nào không hay.

Dù chỉ là một nhân vật trong một bộ phim, thế nhưng cái Hikari tiếp xúc là người là cảnh thật, nên dần sinh ra cảm giác chân thật cũng là đúng. Hikari nghĩ vậy nên cũng xem như thông suốt. Dù sao Tsunade cũng là một nhân vật tốt bụng, cũng đối xử rất tốt với cô, lại đôi lúc cô cảm giác được sự ôn nhu mà cô chưa từng được nhận từ ai khác ngoài cha mẹ mà Tsunade mang đến cho mình, nghĩ lại Hikari thực thích những điều trên, ấy vậy mà còn được nàng yêu thích, đúng là một điều may mắn đối với cô đi.

Sau một tràn suy nghĩ lan man, Tsunade thấp hõm mà mong chờ câu trả lời của cô, lại nhìn đến dáng vẻ khá nhập tâm nên, tâm nàng hơi bất an a! Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Hikari, những bất an kia bỗng trở nên vơi dần đi.

- Tớ cũng thích như vậy a! Chỉ có Tsunade là đối tốt với tớ từ trước tới giờ. Hừm... thật sự thì tớ chưa trãi qua chuyện tình cảm bao giờ, nên là cậu cho tớ thời gian... ừm thích nghi thêm được không?

Tsunade khẽ mỉm cười, gật đầu: tốt!

Hikari lại mở to mắt hồn nhiên nói, tay còn chỉ lên trán mình: vậy tớ có được làm giống cậu không?

Tsunade hơi trừu khoé miệng, miễn cưỡng gật đầu. Hikari thích thú "ồh" một tiếng, sau đó liền nhích người tới gần hướng Tsunade nhẹ hôn lên trán nàng, được việc liền lui ra cười tới híp mắt: hah, cảm giác không tồi, tớ thích a!

- Tsunade: "..."

Tsunade mở to mắt nhìn người vừa mới ăn đậu hũ mình lại còn cười thoả mãn không biết ngại ngùng kia, một bộ mặt khiến người ta muốn đánh a, nhưng nghĩ lại dáng vẻ như trẻ con được cho kẹo kia, thật sự thì làm nàng không nỡ ra tay đi.

- Trễ, ta về!

Tsunade đứng lên muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, mặt nàng sắp bốc cháy rồi. Hikari ngơ nhác nhìn bóng người đang muốn rời đi, tay nhanh mắt lẹ liền tóm lấy tay nàng, mặt cún con nói: dù là không quắc cần câu nhưng tớ đi không nổi a!

Tsunade đen mặt nhìn người dưới chân, bất đắc dĩ cuối thấp người cho Hikari dựa vào lưng mình, một bộ uỷ khuất trở về!

_________________________

- Hikari tranh thủ hỏi: Vậy giờ tớ được đi cùng cậu chưa?

- Tsunade vẫn như cũ nói: cậu phải về làng.

- Hikari: không muốn, chán chết. Chẳng phải mấy người yêu nhau thường ở cạnh nhau sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!