Hôm sau, theo địa chỉ nhà mà Hokage đã cung cấp, Hikari tìm tới khu nhà Kakashi hiện đang ở, tới nơi, cô đứng ngoài thông qua cửa sổ quan sát một chút bày trí ở bên trong. Hừm... cũng tương đối ngăn nắp sạch sẽ.
Vài phút sau thì chợt có một mùi thơm từ khu sau mà Hikari cho là khu bếp lan toả khiến Hikari không khỏi khịt mũi ngửi ngửi. Liền nhận ra là món cá chiên. Tuy là cô không thích ăn cá vì nó một mùi hôi tanh khó chịu, nhưng nếu là chiên giòn nóng thổi kia thì cũng tàm tạm chấp nhận.
Hikari trực tiếp liền đi tới lách người vào khu bếp nhưng là ở phía ngoài vườn, ló đầu nhìn vào thì thấy Kakashi đang tự mình nấu ăn. Nhìn động tác có chút thành thục, Hikari thầm khen ngợi: không nghĩ còn nhỏ như vậy đã biết tự tay nấu ăn rồi a!
- Lại là chị sao, đứng lấp ló nhà tôi làm gì vậy?
Hikari hơi giật mình nhìn đến Kakashi đang lú đầu ra hướng cô hỏi chuyện. Ánh mắt vài phần khó chịu.
Hikari chợt đen mặt đôi chút, thầm nghĩ: gì đây... thái độ đó là muốn đem ta xem thành kẻ trộm sao? Còn không phải Hokage bảo ta để ý tới nhóc ta cũng không có rảnh hơi tới đây xem xét, ta thực sực bận a!
- Tới xem nhóc một chút!
Hikari không tự nhiên mà nhoẽn miệng. Kakashi rũ mắt, giọng vẫn giữ lạnh nhạt nói: tới rồi thì vào đây đi!
Xem như có chút lương tâm! Hikari tự tại đi vào. Chờ một chút, Kakashi dọn cơm ra bàn đặt, liếc mắt nhìn cô ý bảo đi tới.
Cả 2 cứ vậy từ từ dùng bữa, cũng chả có ngại ngùng gì. Hikari ăn một miếng cá, hài lòng nói: tay nghề cũng tốt, xem ra ta cũng chẳng cần phải lo lắng gì.
Kakashi nhíu mày khi nghe cô nói vậy, nói: tại sao cô lại ở đây?
Còn chẳng phải vì tuân lệnh sao? Hikari thầm nghĩ, một mặt vẫn giữ dáng vẻ thân thiện nói: muốn đến xem nhóc một chút. Dù gì Sakumo cũng là bạn tốt của ta.
- Kakashi: chị là đồng đội của cha tôi?
Hikari "ừ" thanh, vẫn luôn quan sát thử thái độ của cậu.
Kakashi hơi bối rối, âm trầm cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, một lúc sau mới ngước lên ánh mắt có chút mong chờ hỏi: chị nghĩ cha tôi hành động như vậy là đúng sao?
Hikari nhìn cậu, thoải mái gật đầu. Kakashi lại thêm khó xử, mờ mịt nói tiếp: vậy tại sao ông ta lại phải tự vẫn, bỏ lại tôi một mình. Tại sao người đời lại chỉ trích chửi mắng ông ấy?
Vừa nói ánh mắt cậu bị bao phủ một tầng mây đen âm u, khiến cho Hikari ngồi đối diện có chút thương cảm, không đành lòng nói: Bởi vì họ không hiểu, chỉ biết nhìn vào cái quan trọng trước mắt mà bỏ qua nhân tính.
- Những thứ không quan tâm đến đồng đội, mạng người chỉ là lũ cặn bã, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!
Kakashi ngước nhìn cô, ánh mắt đủ tạp vị, vẫn chưa sáng sủa gì mấy. Hikari thở dài nhìn cậu, nói: ta xem, nhóc là một đứa trẻ hiểu chuyện, mOng là nhóc sẽ suy nghĩ lại lời nói của ta. Đừng quá cố chấp đâm đầu vào 2 chữ "nguyên tắc"......
- Được rồi, lần sau ta sẽ ghé thăm nhóc, giờ ta có việc phải đi rồi!
Hikari nói xong rồi đứng lên quay lưng muốn rời đi.
- Chị tên gì?
Kakashi hỏi, âm thanh cũng không còn khó nghe như trước.
- Attakai Hikari!
Hikari nói rồi rời đi. Kakashi đứng tại chỗ ngẫm nghĩ: thì ra là vị Hạc nhẫn đó sao!
_________________________________
Hikari ra tới ngoài, bỗng bắt gặp 2 đứa nhóc tuổi chạc cỡ Kakashi đây, một nam một nữ dường như cũng đang có ý tới nhà Kakashi. Thấy cô từ bên trong đi ra, 2 người đầu tiên là ngạc nhiên, song cũng lên tiếng.
- Bé gái nói: chị là người quen của Kakashi sao?
- Bé trai nhìn cô một lượt, vuốt cằm nói: tớ chưa nghe qua Kakashi có người thân nào khác, chẳng lẽ bà con xa gì sao?
Hikari hơi chột dạ nhìn 2 người, cười một tiếng nói: 2 đứa là bạn của thằng nhóc kia sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!