Hikari đau đầu nhìn 2 đứa nhóc trước mặt, suy nghĩ một chút rồi cũng thôi mặc kệ bọn họ trưởng thành.
- Từ giờ có thêm người ở cùng, em không phải cô đơn nữa.
Hikari hướng Konan cười nói, ngừng một chút cô nói tiếp: 2 đứa cứ tạm lấy nơi này để ở, ta còn phải trở về. Có duyên sẽ gặp lại.
Konan mơ hồ nhìn cô, nghe rằng cô phải đi, cô bé trừng to mắt, gương mặt thoáng buồn, giọng ủ rũ: chị phải đi thật sao.. không thể ở lại với chúng em nữa à.
Yahiko cũng thoáng nhíu mày đến đáng thương, dù là ở cùng thời gian không bao lâu nhưng thật sự cậu cũng cảm ơn Hikari rất nhiều vì đã giữ mình lại nơi này, cho ăn cho uống rồi còn chơi đùa với nhau.
Hikari đau đầu nhìn 2 người, cô cười bất đắc dĩ: sắp tới, 2 em sẽ có thêm đồng bạn mà. Không cần phải luyến tiếc ta ở đây đâu.
- Konan đỏ mắt: nhưng em.. thật sự muốn Hikari ở cùng..
- Yahiko gật đầu: em cũng vậy.
Hikari thở dài: ta rất tiếc.......
Không lâu sau thì Hikari cũng rời đi, cô để lại một ít tiền và 2 thanh kunai để 2 người còn có vũ khí để tự vệ. Cô biết lúc sau bọn họ cũng sẽ gặp được thành viên thứ 3 cũng là thành viên chủ chốt để tạo nên cái tương lai kia, và do vậy Jiraiya cũng sẽ.. Nghĩ tới đây, Hikari ngao ngán thở dài không thôi.......
Trở lại làng, Hikari nghe Đệ Tam nói lại rằng Kabuto đã nhận một nhiệm vụ khác và đã lên đường. Hikari ngạc nhiên không nghĩ đến lúc này Kabuto lại có thể nhận nhiệm vụ riêng.
- Đệ Tam: cũng không phải chủ ý của ta, là Danzo đã yêu cầu.
Hikari trầm mặc: rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây.
- Đệ Tam: em từ làng Mưa trở về, đã gặp qua đội 7 chưa?
- Hikari ngơ ngác: không thưa thầy. Bọn họ đang làm nhiệm vụ ở đó à?
Đệ Tam gật đầu, trầm ngâm đôi lát, thở dài rồi nói: lần này nhóm các em ấy phải đối mặc với thủ lĩnh bọn chúng, đây là một nhiệm vụ cấp S.
Hikari nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt đã tới tuổi trung niên kia, cô nhớ tới, nếu như đã gặp qua 2 đứa nhóc kia, chắc hẳn lần này bọn họ sẽ đụng độ với Hanzo, cũng là lúc tên gọi Tam Sanin bắt đầu đây, dù biết là bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì trong lần này nhưng Hikari vẫn là có chút lo lắng, có lẽ lây từ Đệ Tam a...
- Hikari hạ giọng: thế có cần em đến hỗ trợ các cậu ấy không?
Đệ Tam sáng mắt nhìn cô, ông gật đầu khẽ mỉm cười: nếu được vậy thì tốt.
Hikari thở dài, gật đầu đáp: nếu vậy, em sẽ đến đấy ngay đây......
Đi đi lại lại riết rồi cũng thành thói quen đối với Hikari, dù sao công việc này lúc đầu cũng là do cô đề xuất nên bây giờ có than thở cũng đã không còn kịp, Hikari trở về căn trọ chuẩn bị vài món đồ rồi rời đi ngay trong đêm.
_________________________
- Có lẽ sắp tới ta sẽ bế quan một thời gian.
Đang chở Hikari trên không, Gido bỗng lên tiếng. Hikari khó hiểu, cười nói: Bế quan? Ngươi làm sao?
- Gido giọng thanh lãnh xé gió: ta cần bước vào bậc tu luyện cuối cùng.
- Hikari hứng thú hỏi: ô, ta cứ tưởng ngươi cũng chỉ có thế này, thế nào vậy?
- Gido hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô: ta muốn đạt đến cảnh giới có thể biến thành người.
- Phụt... gì cơ, chuyện này... có thể sao?
Hikari nghẹn họng, khó tin.
- Gido hắng giọng: tất nhiên là có thể rồi. Hừ... đến lúc đó ta sẽ cho cô thấy hình dáng chân chính của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!