Chương 25: (Vô Đề)

- Thật tình, ta ghét nhất là công tác ở làng Mưa a.. Gì đâu mà không khí cứ ảm đạm mưa phùn suốt thôi!

Hikari lê lết cái thân ướt như chuột lột vào một hang đá nhỏ trú ẩn.

- Gido hậm hực: cô cũng đừng có kêu ca, chỉ toàn ta nghe hộ thôi!

Hikari hừ lạnh, liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài, khẽ ủ rũ tặc lưỡi. Cũng là do cái tên Danzo thủ lĩnh tại đây, làm huyên náo dữ quá nên Đệ Tam điều cô đi xem hắn như thế nào. Ấy vậy mà sao bao ngày nay, Hikari cũng xem như là có một chút thông tin của gã, còn đặc biệt hơn là thông tin lần này lại dính dáng tới Danzo. Hikari cười lạnh một tiếng.

Vài phút sau, từ ngoài một bóng hình lảo đảo chạy nhanh đến, cả người cũng ướt nhem không thua gì Hikari, trong tay nhanh đem ra một bao bánh còn nóng thổi được cậu cất kĩ trong người.

Hikari khẽ cười nhìn cậu, cô không khách sáo lấy ra một chiếc bánh đưa vào miệng.

- Khổ cho nhóc rồi, tiền dư còn lại cứ cất vào mà dùng.

Kabuto lễ phép cảm ơn cô, song cũng cầm lấy một chiếc bánh bắt đầu ăn.

Tự nhiên xuất hiện thêm một đứa nhóc để sai vặt những lúc này, Hikari bỗng có chút thích thú bắt đầu cảm thấy Kabuto thủ dụng được đôi chút. Ấy vậy dù bị cô nhờ vã, Kabuto cũng không than thở hay giọng điệu oán trách, cậu đều ngoan ngoãn làm theo khiến Hikari thêm được chút yêu thích cậu nhóc này.......

2 người cứ vậy ăn sạch cả một bao bánh kia, cho tới khi mưa dần tạnh lại, thì cũng nhanh chân rời khỏi. Chỉ là trên đường cả 2 bỗng bắt gặp một trường hợp khác.

Một cô bé khoảng 6 7 tuổi đang ngồi bệt ở một góc tường, 2 tay ôm lấy bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một tiệm bánh ở gần đó.

Kabuto nhanh nhẩu nói: hình như... em ấy đói!

Hikari quan sát đến, cô bé kia ăn mặc hơi cũ rách, mái tóc màu tím hơi ngã sang xanh, đôi ngươi màu hổ phách, nhìn khá là xinh xắn dù bề ngoài có hơi nhếch nhác.

Hikari không nhanh không chậm bảo Kabuto lại tiệm bánh kia mua một ít, còn mình thì lại gần cô bé. Kabuto hiểu ý liền một mạch chạy tới mua bánh.

Cô bé đang chăm chú nhìn đến tiệm bánh bỗng cảm giác được có người tới gần, ngẩn mặt thì thấy Hikari đang đứng trước người mình, cô cười, giọng nói mang vài phần ôn nhu: đi vào bên kia trú mưa một lát, ta mua chút bánh cho nhóc.

Cô bé hơi ngờ ngẩn nhìn Hikari, xoa xoa chiếc bụng đói nhem, nghe được cho ăn không suy nghĩ nhiều liền đi theo cô vào một hang đá gần đó chờ đến khi Kabuto mang bánh về.

Kabuto nhìn cô hiểu ý đưa số bánh trong tay mình cho cô bé, cười nói: nè em ăn đi.

Được cho bánh, cô bé khẽ cười tươi cảm ơn 2 người liền mở ra ăn liên tục.

Hikari thấy bé ăn như hổ đói khẽ lắc đầu cười bất đắc dĩ, cô đưa sang một bình nước, bảo: ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn......

Thấy cô bé đã ăn xong phần bánh kia, sắc mặt cũng khá hơn, Hikari nghĩ xem như đã xong, cô liền gọi Kabuto chuẩn bị trở về báo cáo. Cô bé thấy 2 người muốn rời đi, liền luyến tiếc đi đến kéo góc áo choàng của Hikari, khuôn mặt mang vài phần đáng thương.

- Có thể.. cho em theo với được không??

Cô bé nhỏ giọng, nhút nhát nói.

Hikari hơi ngạc nhiên, tỏ ra vẻ khó xử. Kabuto nhìn cô hỏi: không được sao chị Hikari?

- Việc này... ừm... chúng ta không thể tuỳ tiện mang cô nhóc về làng được.

- Hay là nhóc trở về báo cáo với Đệ Tam trước, ta ở lại... hừm lo cho cô nhóc, ổn một chút thì liền đi.

Kabuto có chút vui mừng trên mặt, cười nói: vậy em đi trước!

Nghe Hikari nói sẽ ở lại, cô bé lộ ra điểm mừng rỡ, cười tươi muốn cảm ơn cô rối rít.

- Đừng có như vậy, ta chẳng qua cũng chỉ có thể giúp nhóc được thế thôi.

- Được rồi giới thiệu chút đi. Nhóc tên gì, tại sao lại lang thang ngoài đường thế này?

Hikari chậm rãi hỏi. Cô bé cũng thật thà nói thật:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!