- Này, Hikari... Hikari!
Tsunade đang mãi ngắm pháo hoa, bất giác quay sang Hikari thì phát hiện cô đang gục mặt trên bàn, đưa tay lay người thì đã thấy cô ngủ say.
Tsunade không khỏi cười tiếng: tửu lượng cậu ta kém vậy sao?!
- Chủ quán, tính tiền!
Nói rồi Tsunade đỡ lấy Hikari lên để cô tựa vào người mình, thoáng chốc đã đem gọn cả người cô lên vai mình cõng về.
Tsunade cứ vậy từ từ lê bước, trong người cô cũng đã có chút men say, đi trên đường, gió đêm phả nhẹ vào mặt khiến men rượu lại thêm một tầng lân lân, rạo rực cả người.
Nhìn lên Hikari có chút nhíu mày, Tsunade nghĩ chắc đây là lần đầu cô say rượu nên cảm thấy không quen, bèn dịu giọng ngân nga muốn cô thoải mái hơn một chút......
Đêm khuya hiu quạnh không ngủ được
Tản bộ cùng làn gió mát vây quanh
Cứ bình thản dạo chơi như thế
Chẳng nhận ra bao hồi ức đã dần đổi thay
Vầng trăng sáng ẩn mình sau làn mây
Từng kí ức phù du vào những ngày xưa nhỏ
Từng cánh hoa đung đưa trong gió như lời thì thầm bé nhỏ
Một lời nói mà không thể nào quên
.....
Thoáng chốc Tsunade đã đưa Hikari tới trước phòng trọ, nàng quen thuộc mở cửa đi vào đặt Hikari xuống giường
- T
-Tsunade..?
Hikari thấp giọng nửa tỉnh nửa mê.
- Hửm? Khó chịu chỗ nào sao?
Tsunade nghĩ cô còn khó chịu trong người, quan tâm hỏi.
Hikari vẫn cứ mơ màng nhắm chặt mắt, miệng rên rĩ nhẹ
Tsunade đi vào trong lấy ra một chậu nước ấm, cởi bỏ áo cô, nhẹ lau khắp người
- Cha.. mẹ...
- Con nhớ...2 người...
Hikari cứ vậy mơ màng lẩm bẩm, mi mắt cũng dần ẩm ướt.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tsunade thấy được một bộ mặt này của cô, phút chốc cũng hơi ngạc nhiện nhưng rồi nàng cũng liền tiến tới đưa tay vuốt ve cô nhỏ giọng trấn an.
Cả người nóng rực do rượu, chợt được một bàn tay mềm mại dịu mát vuốt ve khuôn mặt mình, Hikari thích thú mà nắm chặt lại, dụi dụi vào khiến Tsunade không thể làm gì khác là để nguyên cho cô nắm lấy tay mình.
- Ở lại....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!