Hello, sau bao ngày được réo tên thì tui quay lại bộ này rồi nè, lâu rồi không viết nên không có mượt mà lắm, đọc chơi đỡ bùn thôi nhe quý dị.
Phần này xem như là một đoạn nhật kí riêng về con của Hikari&Tsunade nha.
Âm u, yên ắng, mờ mịt, đây chính là nơi tôi được sinh ra, mỗi ngày khi mở mắt thoát khỏi giấc ngủ nồng thì đều sẽ bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, chính là ánh mắt đo đỏ hiền dịu cùng nụ cười mềm mại vỗ về tôi, chẳng có ý thức cũng chẳng đối đáp được câu nào, nhưng thông qua đôi mắt ấy tôi và người nọ như có một sợi dây liên kết nào đó, khiến tôi cảm giác an toàn và dễ chịu đến lạ, cũng như mỗi khi âm thanh ấy cất lên, lòng tôi lại thêm một lần tươi mới.
- Chào bé con, hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ đó!
.....
Không biết chính xác thời gian trôi qua là bao lâu, chỉ biết rằng từ khi tôi có ý thức của riêng mình, có thể ấp úng đối đáp được với người khác và đi lại mấy bước thì tôi lại biết thêm vài điều khác, chẳng hạn như về nơi này, về một người khác ngoài vị mà tôi đã luôn thấy trước đó
- Mẹ tôi!
Mỗi ngày, cứ đến một khung giờ nào đó, mẹ tôi đều sẽ bị người nọ dẫn đi ra ngoài cánh cửa duy nhất ở căn phòng kín kẽ này, mỗi lần như vậy tôi đều cảm giác sợ hãi và sẽ bấu vếu chân bà, cầu mong bà ở lại, nhưng mỗi lần như thế, bà chỉ đều xoa đầu tôi, dịu giọng dỗ ngọt.
- Hikaru ngoan, mẹ đi một chút rồi sẽ về với con, chúng ta còn phải về nhà với mẹ Tsunade của con nữa mà!
Tôi không biết "mẹ Tsunade" trong lời nói của bà là ai, tại sao tôi đã có mẹ rồi còn có thêm một mẹ khác? chỉ là khi nhắc đến phải về nhà, có người chờ đợi thì tôi lại mềm lòng, chờ mong cùng bà đi gặp người nọ.
Nhưng mỗi khi bà về lại phòng thì trên gương mặt nọ lại càng tiều tuỵ thấy rõ, nếp nhăn đuôi chim đã bắt đầu cắm rễ sâu dần trên khuôn mặt non trẻ của 'thiếu nữ', mỗi lúc như thế tôi cũng chỉ biết chạy đến nhào vào lòng bà nỉ non.
Cho đến một ngày, đợi sau khi bà rời khỏi cùng người đàn ông nọ, tôi liền lấy ra một cái chìa khoá tự chế mà bản thân đã bí mật phỏng theo khi vô tình thấy chìa khoá thật trong tay người nọ, không đắn đo mà liều mình lén lút chạy theo sau, cách một khoảng cách nhất định.
Đây là lần đầu tiên tôi được bước ra ngoài khỏi cánh cửa kín mít đó, không gian cũng chả khác bên trong là bao, nhìn còn vắng lặng, độc lãnh hơn bên trong là đằng khác, tôi cứ vậy đi theo 2 người nọ, đi qua một cây cầu đá, tôi bỗng rùng mình dừng lại vài giây, theo quán tính nhìn sang phía con đường khác, nhìn rõ ràng một đại thụ cao lớn ngút trời, đứng sừng sững một cách ngạo nghễ giữa một nơi đầy mây mù nơi này.
Cùng với sự tò mò và gan dạ của tuổi trẻ, tôi chậm rãi đi qua đó, gương mặt thờ thẫn như bị mê hoặc, đứng trước đại thụ, trong người tôi như có dòng điện chảy dọc toàn thân, vài hình ảnh chớp nhoáng vụt qua trong đầu kèm theo vài âm thanh to nhỏ đứt đoạn........
- Ta đã gieo 2 giọt máu của 2 người vào quả này, đợi khoảng thời gian tới lúc trái chín mọng thì ta sẽ hái xuống.
- Cảm ơn ngươi, Gido!
.....
- Cơ thể cô ngày một yếu đi, nếu như còn bạo dạng mang thai đứa nhỏ này, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cô chắc chứ?
- Tất nhiên!
......
- Ta đã xin Ngài miễn trừng phạt cô thời gian này rồi, cứ yên tâm tịnh dưỡng ở đây đi!
.....
- Lưng sẹo thế này lúc gặp lại sẽ khiến Tsunade lo lắng mất, Gido, ngươi có cách nào giúp ta xoá chúng đi không?
- Vậy thì mỗi ngày sau khi nhận tia sét trừng phạt xong, cô hãy đi ra Hồ Kim Thân ngâm người đi, ít nhiều có thể giảm đi được........
- Cũng đã tới hạn được rời khỏi đây rồi, cô và Hikaru sao còn không đi?
- Ta muốn tu dưỡng bản thân tốt hơn một chút, có vậy lúc trở về, em ấy thấy ta khoẻ mạnh mới có thể vui vẻ được.
"..."
Còn chưa định hình được thì chợt có tiếng kêu kéo tôi về thực tại. Là mẹ và người nọ!
- Mẹ: sao con lại ở đây?
Tôi ấp úng không dám trả lời, đặt biệt là khi nhìn thấy sắc mặt đen trầm của người đi cùng bà. Nhận ra tôi bị kinh sợ, mẹ lập tức chạy đến ôm lấy tôi, còn có luôn miệng hướng người nọ cầu xin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!