Chương 114: (Vô Đề)

Hai tháng sau.

Trần Ánh Trừng dưỡng thương tại Xích Nhật Thành một thời gian, khi trở về Thanh Bảo Thành vừa khéo đụng trận đầu tiên của đại hội Thanh Hà năm nay.

Năm nay tuyết đầu mùa đến sớm hơn mọi năm, tuy rơi không nhiều nhưng kéo dài liên tục hai ngày. Đến sáng ngày thứ ba, lúc Trần Ánh Trừng rời giường, tuyết ngoài sân đã đọng thành một lớp dày mịn.

Nàng dời ghế nằm ra hiên nhà, nhóm bếp sưởi, ôn lại bài vở.

Sắp phải trở về thư viện, bài vở tuyệt không thể lơ là.

Nàng một lần nữa bỏ lỡ kỳ tuyển chọn năm nay. Xa Chí vốn muốn cho nàng miễn thi, trực tiếp đưa vào tư yêu bộ, nhưng Trần Ánh Trừng từ chối thẳng thừng không chút do dự.

Nàng chưa từng thích c.h.é. m chém g.i.ế. c giết. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ muốn thi vào Giám Sát Viện, như thế là đủ.

Mặt trời vừa lên, tuyết đọng trên mái dần tan chảy, nước nhỏ từ đầu hiên xuống, đan thành một màn mưa óng ánh.

Lạc Diều đang thu dọn hành lý mang từ Xích Nhật Thành về, vô tình lật ra một chiếc gối đầu, kiểu dáng bình thường, chất liệu cũng không có gì đặc biệt. Nàng nhấc lên hỏi:

"Tiểu thư, chiếc gối này là của ngài sao?"

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu rời mắt khỏi sách: "Ừ."

Lạc Diều nghiêng đầu, ngờ vực: "Lạ thật, khi nào mua thế? Sao nô tỳ chưa từng thấy qua?"

"Lấy từ chỗ tiểu Tước lúc nhỏ, ngươi đặt nó lên đầu giường ta đi, sau này ta dùng cái này."

Lạc Diều "à" một tiếng, thì thầm: "Thì ra là cô gia tặng." Rồi vội vàng đặt chiếc gối ngay ngắn lên giường Trần Ánh Trừng.

Trần Ánh Trừng quay đầu lại tiếp tục xem sách, nhưng thật ra một chữ cũng chẳng lọt nổi vào đầu.

Tuyết rơi nhiều ngày, dễ khiến người ta sinh lười. Nàng cũng suýt quên mất chiếc gối kia từng được đặt ở bên mình.

Lần này Giang Tùy Sơn không về cùng nàng.

Dù Hạ Hầu Cùng La đã đền tội, nhưng suốt bao năm qua, hắn đã âm thầm gieo rắc không ít loại dị trùng dị thảo khắp đại địa Thanh Hà, giống như thứ "Khóc Hồn Đằng" của Nam Dương Trang. Muốn thanh tẩy hết hoàn toàn, nào phải chuyện đơn giản.

Huống hồ Hạ Hầu Cùng La cũng biết, một khi nói sạch sẽ hết thì chỉ có đường chết. Vậy nên mỗi ngày chỉ chịu khai một hai nơi, thỉnh thoảng còn xen lẫn lời dối trá, khiến đệ tử học viện Xích Nhật thành bị hắn xoay như chong chóng.

Trên người hắn còn bị nhiễm cổ mẫu, càng là một nan đề.

Sau khi Hạ Hầu Cùng La bị bắt, gia tộc hắn liên tục gây rối ở Xích Nhật Thành, năm lần bảy lượt bị trấn áp cũng không chịu yên. Cứ bắt một tốp gây rối, lại có tốp khác kéo ra đường cái hô hào thị uy, khiến dân chúng chẳng có lấy một ngày yên ổn.

Nam Cung Tư Uyển

Cuối cùng, Giang Tùy Sơn quyết định lấy độc trị độc, công khai thân phận cổ mẫu và nói rõ con quái vật hôm đó chính là do Hạ Hầu Cùng La nuôi dưỡng. Hắn còn thẳng thừng tuyên bố: sẽ tận diệt cổ mẫu, tru di cả họ Hạ Hầu.

Lúc này đám người kia mới câm nín, ngược lại khắp nơi cầu thầy tìm thuốc, chỉ mong nhổ được trùng độc trên người.

Chưa yên ổn được nửa tháng, trong ngục Hạ Hầu Cùng La lại lên kế hoạch vượt ngục. Nhưng lần này, hắn không trốn xa, mà lặng lẽ mò đến phòng Dương Liễu Sinh kẻ vẫn đang dưỡng thương rồi bất ngờ đ.â. m trọng thương người nọ, còn gieo lên người lão bọ cạp độc tím.

Đám đệ tử của Dương Liễu Sinh phẫn nộ tột cùng, suýt chút nữa xông lên g.i.ế. c c.h.ế. t hắn để đòi lại công đạo cho sư phụ.

Ai ngờ ngay lúc đó, Hạ Hầu Cùng La lại giở trò tuyên bố Dương Liễu Sinh là đồng mưu, từng cùng hắn nuôi dưỡng quái vật Kiếm Các, còn chính tay thả ra con cự thú hôm ấy…

Đệ tử Dương môn không tin, cho đến khi Hoa Thiệu Anh đứng ra làm chứng, lại lấy ra bằng chứng năm xưa Dương Liễu Sinh từng cấu kết với Hạ Hầu Cùng La mưu hủy diệt Bạch gia.

Trong một khắc, hình tượng sư phụ trong lòng đệ tử hoàn toàn sụp đổ. Đến khi tỉnh lại, Dương Liễu Sinh chỉ còn lại một suy nghĩ tự kết liễu chính mình.

Hỗn loạn do Hạ Hầu Cùng La gây ra khiến Xích Nhật học viện rối như canh hẹ. Giang Tùy Sơn vừa phải ổn định lòng người, vừa truy tra từng việc ác mà Hạ Hầu từng gây nên, bận đến mức không kịp chợp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!