Chương 112: (Vô Đề)

Trường thương của Hoa Thiệu Anh va mạnh kết giới, nhưng chẳng hề lay chuyển chút nào. Động tác nàng khựng , lòng bàn tay lật xuống, mũi thương đột nhiên hóa thành một đóa hoa kim loại sắc bén năm cánh, rực sáng lao thẳng về phía .

Thắng Thiên Kiếm từ một bên vung tới, va trường thương khiến hình Hoa Thiệu Anh chấn động, lùi nửa bước. Nàng nheo mắt chằm chằm Thắng Thiên Kiếm hồi lâu, cánh hoa nhọn ở đầu thương chợt thu , hóa thành hình dáng một thanh trường kiếm sắc bén.

Một , một kiếm, lao , trận chiến nổ như sấm sét. Chỉ điều, nhát kiếm đầu tiên, Thắng Thiên Kiếm hề chủ động công kích, chỉ phòng thủ liên tục, dẫn dắt Hoa Thiệu Anh lui về phía sâu trong rừng, cố tình kéo nàng rời xa Trần Ánh Trừng.

Trần Ánh Trừng lúc tim đập thình thịch, nhưng khi thấy Hoa Thiệu Anh rời , nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Miệng vết thương nơi đùi quên mất nay đau nhức âm ỉ.

Nàng xổm xuống, dõi mắt về phía cửa động, khẽ cầu nguyện Giang Tùy Sơn nhanh chóng trở .

Căng thẳng dịu đôi chút, tâm trí nàng rơi vòng xoáy lo lắng.

Trong huyễn cảnh ngày đêm, nàng thể xác định thời gian trôi qua bao lâu. Giữa hiện thực, e rằng qua một đoạn thời gian kể từ khi nàng mất tích. Với tính tình của Trần Chính Triệt, chắc chắn báo về cho gia tộc. Bọn họ tất sẽ lập tức rời Thanh Bảo Thành lao tới. Nếu gặp Hạ Hầu cùng đám yêu vật hoành hành, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Nàng càng nghĩ càng lo, co ôm chân, lưng tựa gốc cây, định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đúng lúc tiếng Hoa Thiệu Anh vang lên.

"Trần tiểu thư."

Giọng vang bên tai, bình tĩnh khác thường.

Trần Ánh Trừng vẫn mở mắt. Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến gần, giọng như thì thầm ngay mặt nàng:

"Trần tiểu thư, ngươi , Bạch Tháp thật sự… thể cứu ?"

"Ngươi cái gì cũng , tại thể cứu ?"

Cả Trần Ánh Trừng cứng .

Nàng lập tức nhận : rơi huyễn thuật.

Thế giới mắt, là một vùng huyễn vực khổng lồ. Bản đang trọng thương, tinh thần suy yếu, Hoa Thiệu Anh đe dọa, giờ ảo cảnh xâm nhập, gì lạ.

Giọng vẫn vang lên bên tai, âm điệu dần trở nên chất vấn:

"Lãnh Thành Quang tàn sát cả thành, diệt quỷ g.i.ế. c nhưng ngươi vẫn tay cứu giúp… Vậy tại bỏ mặc Bạch Tháp?"

Trần Ánh Trừng trầm mặc.

"Tuy với Bạch Tháp thiết, nhưng là duy nhất của ! Vì ngươi cứu ?!"

Áp lực trong huyễn vực hề đến từ bên ngoài, mà là từ sâu thẳm nội tâm, cách nào trốn tránh.

Khi nàng tận mắt chứng kiến t.h. i t.h. ể Bạch Tháp, quả thật từng một tia áy náy thoáng qua trong lòng, từng nghĩ: "Nếu đến sớm hơn thì ?"

nàng từng truy cứu, cũng đổ trách nhiệm sai lầm của Hạ Hầu Cùng La lên bản .

Giờ đây, trong huyễn vực, một tia áy náy vô hạn phóng đại, như lưỡi d.a. o vô hình đ.â. m lòng nàng, khiến nàng nghẹt thở.

Nàng sai. Nàng rõ ràng nên tự trách. cảm giác tội cuộn trào, như sóng lớn vỗ tim.

Có vẻ như gần sát hang ổ yêu quái, ngay cả nàng cũng ảnh hưởng nặng nề đến thế.

Thế thì Giang Tùy Sơn, trực tiếp tiến trung tâm, khi tận mắt thấy thi cốt Hồng Nhạc Sinh sẽ huyễn cảnh dày vò đến nhường nào?

Trần Ánh Trừng cắn chặt răng, đưa tay vuốt vết thương nơi cẳng chân, tâm niệm dứt, liền hung hăng bấm mạnh một cái.

Cơn đau lập tức tràn khắp cơ thể, như lửa cháy thiêu rụi ảo ảnh.

Giọng lóc chất vấn lập tức biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!