Sư tỷ!
Mộng Y gần như hét lên.
Nghịch Lan cầm theo tay nải đi ra khỏi phòng bỗng dừng lại.
Tỷ thật sư từ bỏ? Mộng Y có chút không tin hỏi.
Nghịch Lan không quay đầu mà nói Lòng ta đã quyết.
Từ sau bữa ăn trưa cùng với Lập Tuân, Nghịch Lan vẫn tỏ ra rất bình thường, ít nhất không có nhắc đến Lập Tuân hay biểu thị có ý gì khác với Lập Tuân.
Từ trưa hôm qua đến nay cũng không gặp Lập Tuân lần nào nữa, ấy vậy mà trời đã tối Nghịch Lan đột nhiên thu thập hành lí, nói với Mộng Y rằng nàng ấy muốn bỏ cuộc.
"Tỷ là vì tên Lập Tuân đó sao?" viền mắt Mộng Y đỏ lên
"Tỷ vì Lập Tuân mà bỏ cuộc sao?"
Lúc này Minh Quang, Diệp Miên và Tiểu Phàm nghe thấy động tĩnh đã đến, đứng ngoài hành lan.
Nghịch Lan im lặng một lát mới đáp
"Không hẳn vì hắn. Ta nghĩ kĩ rồi, ta muốn trở lại cuộc sống ngày xưa, tự do tự tại chứ không phải ngày ngày bị ép buộc trong khuôn khổ của Thiên tông. Chúng ta giải trừ kế ước đi, ta từ bỏ nhiệm vụ."
Mộng Y hít sâu một hơi
"Tỷ muốn bỏ liền bỏ sao? Vậy...! Vậy còn muội thì phải làm sao đây?"
Nghịch Lan nắm chặt ống tay áo
"Xin lỗi, liên lụy đến muội rồi."
Mộng Y cắn cánh môi, nhẹ giọng nói
"Sư tỷ...! Tỷ nghĩ lại đi."
Nghịch Lan im lặng không nói.
Mộng Y sắp khóc đến nơi, đưa đôi con ngươi đỏ hoe nhìn Minh Quang
"Sư huynh khuyên tỷ ấy đi!"
Minh Quang nhìn Nghịch Lan một lát mối trầm giọng nói Để tỷ ấy đi.
"Minh Quang sư huynh!" Diệp Miên và Tiểu Phàm kinh ngạc.
Sư huynh? Mộng Y ngơ ngác nhìn Minh Quang rồi lại nhìn Nghịch Lan.
Nghịch Lan ngẩn đầu nhìn Minh Quang, không nói lời nào rời khỏi phòng.
Sư tỷ lúc Nghịch Lan đi ngang qua Minh Quang, hắn nhỏ giọng nói
"Tỷ đi rồi Mộng Y sẽ không biết sẽ đến với ai đâu. Tỷ không hối hận chứ?"
Nghịch Lan hơi dừng bước
"Tiểu Y...! Giúp ta chăm sóc Mộng Y."
Nói đoạn Nghịch Lan một đi không quay đầu rời khỏi khách điếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!