"Ta cảm thấy hắn rất tốt!"
Mộng Y ...
Nữ chủ đại nhân, người đang nói cái gì vậy? Cái gì mà tên Lập Tuân đó tốt?!
Đám người Minh Quang, Diệp Miên, Tiểu Phàm cũng bất ngờ bởi câu nói của Nghịch Lan.
Nghịch Lan ngẩn đầu nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra chút khác thường nào.
"Sư tỷ, tỷ nói gì vậy?"
-Tiểu Phàm cười có chút cứng nhắc hỏi.
"Ta không biết vì sao mọi người lại có thành kiến với Lập Tuân kia, ta cảm thấy hắn rất tốt, ít ra còn chưa làm gì động đến mọi người."
Đám người đầu mang đầy dấu chấm hỏi lớn nhỏ không đồng nhất, im lặng nhìn Nghịch Lan.
Diệp Miên nhìn thoáng qua Mộng Y như hỏi 'Nghịch Lan sư tỷ bị sao vậy?'
Mộng Y ngơ ngác lắc đầu.
Mới gặp Lập Tuân có hai lần nữ chủ đại nhân sao thế này, chẳng lẽ xem trọng tên Lập Tuân kia rồi?
Minh Quang có chút dò xét nhìn Nghịch Lan.
"Sư tỷ, còn Nhiên Quy thì sao?"
-Tiểu Phàm lại hỏi.
Nghịch Lan nhàn nhạt nói
"Nhiên Quy thích Lập Tuân, muốn kết hôn cùng hắn là chuyện của muội ấy. Chuyện tình cảm như này các người còn ngăn được sao?"
"Hôm qua tỷ cũng không nói như vậy đâu! Tỷ..."
Minh Quang ngăn Tiểu Phàm lại
"Vậy tỷ cảm thấy Lập Tuân là người như thế nào?"
Nghịch Lan nhúng vai
"Không biết, nhìn bề ngoài có vẻ không phải là kẻ xấu. Trước đây Lập Tuân còn là con cháu tu tiên gia mà, cũng không phải kẻ dễ dàng quên gia quy, đạo lí chính nghĩa."
Minh Quang gật đầu Là vậy sao?!
Sư huynh!
Minh Quang ngăn Tiểu Phàm lại
"Sư tỷ cả ngày mệt mỏi rồi, tỷ trở về nghĩ sớm đi."
Nghịch Lan đứng dậy nhìn qua mọi người một cái
"Nếu không có việc ta trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Nghịch Lan rời đi, cửa phòng khép lại, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề.
"Minh Quang sư huynh, sư tỷ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!