"Phá tế đàn, đừng làm nàng bị thương."
'Rầm' một tiếng tế đàn xuất hiện vết nứt, thứ trói buộc Mộng Y bị đứt gãy.
Nghịch Lan nhanh chóng chạy đến tế đàn ôm Mộng Y xuống.
Nữ quỷ biết tình thế không thể cứu vãn liền thừa lúc Minh Quang sơ ý mà bỏ chạy.
Nghịch Lan ôm Mộng Y trong lòng, lúc này khuôn mặt Mộng Y trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.
Nếu không phải Mộng Y còn thở tưởng rằng nàng đã không xong rồi.
Mộng Y! Mộng Y!
Nghịch Lan cắn răng bế ngang Mộng Y lên, vội vã rời khỏi mật thất.
Diệp Miên cũng lo lắng chạy theo, Minh Quang nhìn xung quanh một lượt rồi cuối cùng cũng rời đi.
Lúc bốn người rời đi không lâu, ngay trên tế đàn nhuốm đầy máu của Mộng Y chậm rãi mọc lên một cây nấm toàn thân trong suốt.
Đầu nắm hướng về phía mặt trăng, máu trên tế đàn bằng mắt thường có thể nhìn thấy dần dần chảy về phía cây nấm.
Mộng Y mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trước hết nàng ngây ngốc nhìn đỉnh màn giường hồi lâu rồi lại nhìn Nghịch Lan đang tựa đầu vào mép giường ngủ, tay nàng ấy còn đang nắm chặt tay nàng.
Mộng Y mất thêm ba giây chậm rãi nhớ lại hoàn cảnh của mình trước khi ngất đi.
Đầu óc nàng trống rỗng nhìn Nghịch Lan, lúc này nàng mới cảm giác được cơ thể mệt mỏi vô lực vì mất máu quá nhiều.
Mộng Y hơi giật ngón tay Nghịch Lan liền tỉnh dậy, nàng không phòng bị nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh nhạt của Nghịch Lan.
Mộng Y sững sờ.
Mộng Y tỉnh rồi. giọng của Nghịch Lan có chút khàn khàn, nàng ấy thoáng thở dài lẩm bẩm Thật tốt quá rồi.
Mộng Y mấp mấy môi khô khốc
"Muội ngủ bao lâu rồi?"
Nghịch Lan lấy nước đưa nàng uống thông cổ
"Từ lúc đưa về đã một ngày một đêm rồi."
Mộng Y trả lại Nghịch Lan chén nước, nàng nhìn bầu trời tờ mờ sáng qua cửa sổ lại nhìn Nghịch Lan
"Tỷ...! Vẫn luôn chăm sóc ta sao?"
Nghịch Lan không đáp, nàng ấy đi đến giơ tay xoa đầu nàng
"Muội vừa mới tỉnh cứ nằm nghỉ ngơi đi. Diệp Miên vẫn luôn ở bên cạnh chờ muội tỉnh, tối qua vừa mới khuyên được muội ấy đi nghỉ ngơi. Muội nghỉ ngơi thêm một lát, đợi trời sáng muội ấy sẽ đến thôi."
Mộng Y À một tiếng, cũng không biết có để tâm lời Nghịch Lan nói hay không, nàng vẫn luôn nhìn chằm Nghịch Lan.
Nghịch Lan nhìn nàng Làm sao vậy?
"Sư tỷ, tỷ cũng nghỉ ngơi đi."
Nghịch Lan lắc đầu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!