Editer: HaNy
Hứa Ngạn VĂn tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai một cái: " Không còn biện pháp khác, ai kêu em không nói sớm.
"Em đã nhắc nhở anh rồi.
"Tiết Giai Duyệt đề cao âm lượng.
" Mắt em nhìn anh lúc ấy cứ giật giật anh đây còn tưởng em kêu anh đồng ý.
" anh tỏ vẻ bộ dáng vô tôi nhìn Tiết Giai Duyệt.
Tiết giai Duyệt tức điên cả người: " Anh! anh! anh "
Hứa Ngạn Văn đột nhiên lấy tay chặn miệng của cô, không cho cô nói những lời định nói ra hết.
Anh nhìn về phía sau Tiết Giai Duyệt khuôn mặt tươi cười kêu một tiếng: " Gia gia"
Hứa lão gia nhìn thấy bọn hò cứ kỳ quái liền hỏi: " Hai Người các con đang làm cái gì? "
Hưa Ngạn Văn lấy tay che miệng Tiết Giai Duyệt tránh cho cô nói ra những lời không nên nói, bộ dáng đứng đắn mà đáp lại: " Con đang cùng Giai Duyệt bàn xem buổi tối nên làm món gì, Giai Duyệt muốn vô bếp làm cho gia gia một bữa thịnh soạn nhưng con nói cô ấy vẫn còn ốm vẫn là nên ra ngoài ăn tiện hơn, thế là cô ấy liền trách con không hiểu chuyện, đồ ăn bên ngoài sao bằng đồ ăn nhà nấu.
"
Nghe được Hứa Ngạn Văn nói những lời đó, khuôn mặt anh rất nghiêm túc nên Hứa lão gia cũng không phát giác ra được vấn đề gì nhưng ông biết rõ hai người có chuyện nhưng lại không muốn chọc thủng chuyện này ra liền ha ha mà cười nói: " Vậy nghe lời Giai Duyệt đi, ở nhà ăn, con bé bị cảm không nấu cơm được, vậy con đi nấu đi, để chúng ta nếm thửu tay nghề của con.
"
" Vâng, gia gia.
" Hứa Ngạn Văn vội vàng đáp ứng.
Hứa lão gia " Ân " một tiếng xoay người rời đi.
Lúc này Tiết Giai Duyệt ngô ngô hai tiếng không cho Hứa Ngạn Văn tiếp tục bịt kín miệng mình, Hứa Ngạn Văn thấy cô sắp thoát ra liền đem dầu cô trực tiếp ôm vào lòng ngực mình, một tay đè đầu cô một tay ôm lấy vai cô.
Không cho cô tránh thoát cũng không cho cô nói chuyện.
Hứa Lão gia nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy bỗng có chút kinh ngạc, quả nhiên chuyến lần này ông tới đây không tồi, hai đứa cháu này có tiến bộ, lúc trước còn sợ đụng vào nhau bây giờ ôm nhau như vaayjq ủa là tình cảm có phát triển, cần phải tiếp tục bồi dưỡng a.
~
Chờ đến Hứa lão gia vừa đi Tiết Giai Duyệt ở trong lòng ngực của Hứa Ngạn Văn giãy giụa, Hứa Ngạn Văn cũng không ôm chặt nữa, tay vội vàng nới lỏng.
Tiết Giai Duyệt ngẩng dầu.
tức giận mà trừng mắt thở phì phò: " Anh làm gì vậy, em muốn nói lại không cho em nói.
"
"Sợ em nói sai.
" Hứa Ngạn Văn nhìn khuôn mặt đỏ của cô thở phì phò đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
" Anh mới là người nói sai đấy.
"Tiết Giai Duyệt không phục mà trả lời: " Anh bịa ra cá lý do làm gia gia cao hứng, em còn không thể nói sao? Em mới không ngu ngốc như vậy.
Rõ ràng là muốn anh nói chuyện không trở về nhà cũ, anh lại nói thành trở về nhà cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!