Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút xấu hổ, ánh mắt mới vừa chạm vào nhau, hai người lại nhanh dời đi tầm mắt.
Đêm đã khuya, thời gian chầm chậm trôi qua, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.
Lăn lộn lâu như vậy, hai người kỳ thật đều cảm thấy rất mệt, rất muốn tìm một chỗ có thể nằm ngủ yên.
Nếu không có phát sinh sự việc lúc nãy, nói không chừng hai người còn có thể thương lượng một chút nên ngủ như thế nào, hiện tại đã thành cái dạng này, cái gì đều cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Hứa Ngạn Văn đánh vỡ bầu không khí yên lặng giữ hai người, nói: " Em ngủ một lát đi.
"
Ý của Hứa Ngạn Văn là Tiết Giai Duyệt ngủ trên giường.
Tiết Giai Duyệt nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật, chỉ là không đợi cô nói chuyện, Hứa Ngạn Văn đã quyết định xong.
" Tôi ở ngay cái ghế bên cạnh nghỉ một lát là được rồi.
"
Hứa Ngạn Văn đi tới, ngồi xuống cái ghế đặt ở bên cửa sổ, trong tình huống này thì nên tạm chấp nhận một chút.
Tiết Giai Duyệt thấy hắn như thế, cũng không biết nên nói cái gì nữa, đôi chân mảnh khảnh đi tới mép giường, yên lặng mà nằm xuống.
Đầu óc còn lộn xộn, Tiết Giai Duyệt nằm ở trên giường, cô cho rằng chính mình sẽ ngủ không được, nhưng vì quá mệt nên đã mau chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ diễn ra hơi loạn, Tiết Giai Duyệt vẫn luôn ngủ đến hôn hôn trầm trầm, trong mông lung cảm giác tựa hồ có người ở vuốt ve cái trán của cô, còn đối cô nhẹ giọng nói cái gì đó, nhưng cô không có nghe rõ.
Chờ đến khi tỉnh lại, Tiết Giai Duyệt một chút cũng không nhớ rõ chính mình mơ thấy cái gì, đầu ẩn ẩn phát đau, đầu óc trống một mảnh.
Cô từ trên giường ngồi dậy, vừa lúc nghiêng người nhìn đối diện, thấy một thân cao chân dài Hứa Ngạn Văn còn nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ là ngủ rồi.
Đêm nay cũng là khó xử hắn, hắn có thể làm được như vậy đã là không dễ, nếu có biện pháp khác, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Tiết Giai Duyệt từ trên giường đi xuống, bước về phía Hứa Ngạn Văn, muốn gọi Hứa Ngạn Văn đến trên giường nằm nghỉ.
Lúc đi tới gần, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện sắc mặt Hứa Ngạn Văn không bình thường, vội vàng duỗi tay đẩy đẩy hắn: " Hứa Ngạn Văn......!"
Hứa Ngạn Văn chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn: " Em tỉnh rồi.
"
" Anh lên trên giường ngủ đi.
" Tiết Giai Duyệt xem hắn như vậy ngồi ở trên ghế nằm thật sự quá khó khăn rồi.
Hứa Ngạn Văn nói được, theo sau đứng lên, nào biết mới vừa đi hai bước, liền phanh một tiếng té lăn quay trên mặt đất.
" Hứa Ngạn Văn! "
Tiết Giai Duyệt bị hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
" Anh có ổn không vậy? " Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi.
" Đầu có điểm đau.
" Hứa Ngạn Văn tay chống trán, khó chịu mà cau mày.
Tiết Giai Duyệt xem thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Văn không bình thường, lại nghĩ tới hắn đêm qua ngâm nước lạnh lâu như vậy, duỗi tay sờ cái trán của Hứa Ngạn Văn, nóng đến dọa người, có thể chiên trứng gà được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!