Chương 8: (Vô Đề)

"Tới đây tới đây, đến đây, Bàng Tuyết tới rồi."

"Làm gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?" Cảm giác được náo nhiệt ngoài cửa, Kỳ Cao Nghị tò mò đứng dậy chạy ra ngoài: "Trời má, Thần Tử, Bàng Tuyết Oánh tới rồi! Hình như là do Ngụy Anh Tuấn, anh ta dẫn một nhóm ra đón kìa."

Phàn Hiểu Phong nói: "Anh ta có gì? Gọi Bàng Tuyết Oánh tới xem Thần Tử bị đem ra làm trò cười?"

Hạ Tuấn Trì suy nghĩ rồi nói: "E là không chỉ có người này, mà còn có người tên Thẩm... Thẩm gì đó có lẽ cũng bị gọi tới, Thần Tử tự có cách."

Anh ấy vừa dứt lời, bên ngoài tiếng la ó đột nhiên lớn hơn, thấp thoáng nghe thấy vài tiếng "Con giáp thứ mười ba", sau đó hình như là tên của một người, trái gọi tiu đây, phải con giáp thứ mười ba.

Kỳ Cao Nghị theo thời gian thực báo cáo: "Quả nhiên, anh Chi đoán đúng rồi, tình nhân đó được gọi!"

"Mẹ nó, gọi ai là con giáp thứ mười ba?" Đỗ Trạch Thần tức giận đứng dậy đi ra ngoài: "Thằng khốn Ngụy Anh Tuấn đúng là đáng đánh."

Ngụy Anh Tuấn đáng đánh đang khiêu khích, anh ta vòng qua Thẩm Ấu Dao: "Cô là tình nhân của Đỗ Trạch Thần? Nhìn cô đúng là chẳng ra gì? Thẩm mỹ của Đỗ thiếu gia có vấn đề à?"

Thẩm Ấu Dao nhìn ngũ quan mờ nhạt và hàm răng hơi nhô ra của anh ta, cảm thấy anh ta nói vậy nghe có chút buồn cười.

Tuy nhiên, sự tự tin được nuôi từ kim tiền, đương nhiên không thiếu người nịnh hót, cô lập tức nghe có người hùa theo: "Đúng là không ra gì, kém xa với cô Bàng."

Thoạt nhìn, tất nhiên là khác xa, Bàng Tuyết Oánh trang điểm tinh xảo, tóc dài ngang vai hơi xoăn, mặc váy hoa màu vàng tươi, khoác áo gió dài màu be, trông vui tươi mà rất trầm ổn, thêm đôi mắt dịu dàng đa tình, trông có khí chất của kiều thê hiền hậu.

Còn Thẩm Ấu Dao, bị chị An gọi ra trong giờ học hình thể, nói Đỗ Trạch Thần đang tìm cô gấp, cô để mặt mộc, tóc tuỳ ý búi lên buộc ra sau, trên người còn đang mặc bộ quần áo tập luyện bó sát người.

Lúc này, cô mới ý thức được cô lại bị chị An phản bội, cô nhìn Bàng Tuyết Oánh đối diện: Cô không biết đối phương muốn làm gì.

Bàng Tuyết Oánh như nhìn ra suy nghĩ của cô: "Đừng hiểu lầm, người tôi không muốn gặp nhất là cô, sao tôi có thể đặc biệt đi tìm cô? Là Nguỵ thiếu gia gọi cô tới."

Thực tế, tới khi Bàng Tuyết Oánh gặp Ngụy Anh Tuấn mới biết mục đích bản thân bị gọi đến, nhưng cô ta không quan tâm, anh ta muốn lợi dụng cô ta để làm khó Đỗ Trạch Thần, cô ta cũng có thể lợi dụng tâm lý của anh ta để đạt được mục đích. Phải biết, trong bữa tiệc này có rất nhiều con nhà giàu, nếu có được nhiều tài nguyên hơn, con đường sáng nghiệp tương lai của Nguyễn Hồng Lãng sẽ càng thuận lợi hơn, cô ta có thể sớm gia nhập tầng lớp thượng lưu chân chính.

Mà cơ hội để khiến những người này có ấn tượng tốt về cô ta đều đã thành hiện thực, không tận dụng thì tiếc biết bao?

"Cô Bàng, cô ta dính dáng đến cô và Đỗ thiếu gia như nào vậy?" Quả nhiên có người tò mò hỏi: "Cô và Đỗ thiếu gia thật sự chia tay rồi sao?"

"Chúng tôi đã chia tay rồi, tuy rằng Trạch Thần luôn nói là hiểu lầm..." Bàng Tuyết Oánh lộ ra một nụ cười có chút chua xót: "Nhưng tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng."

Khi cô ta nói, đúng là khiến nhiều người ngạc nhiên.

Đàn ông cảm thấy cô ta thật có khí chất, đối với con nhà giàu, chuyện rắc rối, đau đầu nhất trong tình yêu là "cô ấy yêu tiền hay yêu mình?", một vấn đề muôn thuở đã được cô ta giải thích bằng sự thật: đây là một người phụ nữ không cúi đầu vì tiền bạc và quyền lực.

Phụ nữ cho rằng cô ta có bản lĩnh, đổi là họ họ sẽ không làm được, bây giờ có bao nhiêu người không ngoại tình, chưa kể Đỗ thiếu gia vẫn yêu cô ta, nhưng xuất thân của anh cũng đủ để người khác thèm muốn: "Cô nỡ à, Đỗ thiếu gia đã nói là hiểu lầm, chứng tỏ trong lòng anh ấy vẫn còn có cô."

Bàng Tuyết Oánh lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ lên: "Anh ấy là một thiếu gia giàu có, muốn làm gì thì làm, nhưng tôi muốn một cuộc sống yên bình an nhàn, cho nên có lẽ chúng tôi không thích hợp."

Thẩm Ấu Dao cau mày, cô ta vậy mà vẫn không tiếc công sức hắt nước bẩn lên người Đỗ Trạch Thần.

Ngụy Anh Tuấn rất vui vẻ: "Thời nay cô gái có khí chất như em không nhiều, càng nhiều là giống cô ta..." Anh ta quay sang Thẩm Ấu Dao, liếc nhìn ngực và mông của cô, giọng điệu lưu mang: "Có thể được Đỗ thiếu gia để ý, nhất định phải có cái gì đặc biệt đúng chứ? Nói đi, cô dụ dỗ Đỗ thiếu gia như thế nào? Nói rõ, tôi cho ngươi một trăm nghìn tệ thì sao?"

Vừa nói, anh ta vừa nâng cằm Thẩm Ấu Dao, như thể xúc phạm cô chính là xúc phạm Đỗ Trạch Thần.

Kết quả Thẩm Ấu Dao vốn im lặng như cừu sau khi vào cửa, đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ tay anh ta, Ngụy Anh Tuấn không khỏi "Ah" một tiếng.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng cứu anh ta, Thẩm Ấu Dao đã hất tay anh ta ra, ánh mắt nghiêm túc: "Mong anh lịch sự!"

Ngụy Anh Tuấn không biết là do cơn đau hay do ánh mắt của cô, mà anh ta nắm cổ tay, không nói gì.

Kỳ Cao Nghị vẫn đang thầm quan sát, không khỏi huýt sáo: "Cô gái nhỏ này thoạt nhìn mềm mại, không ngờ khi ra tay lại cứng rắn như vậy."

Đỗ Trạch Thần thấy rằng cô không bị chịu thiệt, vì vậy anh tiếp tục gửi tin nhắn cho Chu Ngạn Lâm hỏi mật khẩu Weibo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!