Chương 43: (Vô Đề)

Nghe ý tứ của Đường Huyên, dường như Đỗ Hoằng Nghị cũng muốn đưa bà và Niệm Dương đi chỗ khác? Mà hiện tại trông ông cũng như muốn đuổi bọn họ đi vậy.

Có thể nào là Đỗ Hoằng Nghị đang lừa gạt bà không?

Rốt cuộc là ông đang lừa gạt bà hay vẫn đang lừa gạt Đường Huyên?

Một loạt chuyện đả kích xảy ra hôm nay cộng với việc ông ở cùng Đường Huyên đều quá trùng hợp, Dương Hiểu Viện lại không có cách nào ngoài tin tưởng Đỗ Hoằng Nghị. Ông có thể lừa gạt Đường Huyên ba mươi năm, vậy có khi nào cũng đã lừa gạt bà ba mươi năm hay không?

Đỗ Hoằng Nghị không biết Dương Hiểu Viện có ý nghi ngờ mình, ông chỉ chăm chăm để ý đến Đường Huyên, vậy nên mới lập tức làm nảy sinh nghi ngờ.

Lại thấy bà ta cứ nghi hoặc nhìn mình mãi: "Tôi nói sai gì à?", ánh mắt ông đều luôn vô tư thẳng thắn.

"Nói không sai." Đỗ Hoằng Nghị cười cười, nói với Dương Hiểu Viện:

"Không cần lo lắng chuyện công việc, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cứ nghỉ ngơi cho tốt một thời gian, công ty vẫn chờ hai người quay lại."

"Đúng vậy, nếu trên mạng đều biết chuyện của cậu ấy, không bằng cứ ra nước ngoài," Đường Huyên nói:

"Đường gia có một trang viên ở Canada, khí hậu và phong cảnh đều không tệ, hai người có thể đến đó. Đừng từ chối, cứ xem như tôi chuộc lỗi với bà."

Dương Hiểu Viện trừng mắt, hoàn toàn không tìm ra lí do từ chối, mà thân thể và tinh thần Đỗ Niệm Dương đều bị ảnh hưởng, chưa kể đột nhiên lại nhận được cảnh cáo còn ép buộc, chỉ cảm thấy bao toan tính đều đổ sông đổ bể……

Đỗ Trạch Thần quay đầu nhìn mẹ con Dương Hiểu Viện, nhìn ánh mắt căm thù của bọn họ mà gợi lên một nét cười chế giễu.

Lúc trước anh gặp tai nạn giao thông hoàn cảnh cũng dữ dội như vầy, bất quá chỉ có hai tháng, nay vị trí của bọn họ đều đã đổi lại, có thể thấy được làm người không được làm chuyện xấu, nếu không sẽ gặp báo ứng.

Cùng lắm thì…… Đỗ Trạch Thần nhìn bộ dạng của Dương Hiểu Viện như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nghĩ đến loại người này vì lợi ích mà dám bán đứng cả nhân phẩm, hẳn là sẽ không hiểu được đạo lí này.

Từ phòng bệnh của Đỗ Niệm Dương đi ra, lúc nào Đỗ Hoằng Nghị cũng đặc biệt săn sóc Đường Huyên, thậm chí khi ra khỏi bệnh viện còn chủ động nhắc đến Đỗ Niệm Dương: "Tôi sợ Ngụy gia quỷ quyệt, biết Niệm Dương là trợ lí của tôi, thư kí Dương được tôi coi trọng, nên lấy danh dự của Tiểu Thần ra gây chuyện, châm ngòi mối quan hệ của chúng ta, thừa cơ tôi lúc này bận bịu để gây phiền toái."

Đường Huyên đồng tình nói:

"Cũng là do ông Ngụy càng lớn tuổi càng hồ đồ, không nhờ trước đây ông làm chủ tịch thì Anh Hoàng có thể phát triển tốt vậy sao? Rõ ràng là lợi dụng người ta, lúc cần xin lỗi thì lại không thấy mặt đâu."

"Thôi, ông đi nhanh đi, để Tiểu Thần đi cùng tôi là được. Đã làm chậm trễ thời gian ban ngày của ông rồi." Đến đây, bà lại nói: "Đúng rồi, gần đây công việc của ông rất bận rộn, tôi cũng không thể giúp đỡ ông nhiều, vậy nên chuyện của mẹ con thư kí Dương cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt."

"Không……" Đỗ Hoằng Nghị vừa định tìm cớ chối từ thì liền nghe Đường Huyên nói với Đỗ Trạch Thần: "Tiểu Thần, mẹ thấy gần đây tâm trạng con rất tốt, tiện thể có muốn sửa đổi một chút chuyện di chúc không?"

Đỗ Trạch Thần liền mắt nhìn Đỗ Hoằng Nghị một cái, nhíu mày nói: "Sao bỗng nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này?"

"Lúc trước là mẹ lo lắng cho con nên mới thuận theo ý muốn của con," Đường Huyên nói:

"Hôm qua nghe ba của con nói đến một chút, mẹ thấy chuyện này để ầm ĩ cũng không tốt. Hiện giờ con cũng có sự nghiệp của chính mình, còn có Ấu Dao, sau này còn có con cái, thân thể mẹ lại hay ốm đau, tóm lại phải để lại cho con trai một chút tài sản chứ."

"Mẹ, mẹ nói bậy gì đó?

"Đỗ Trạch Thần khó chịu nói. Đỗ Hoằng Nghị cũng không tán thành:"Huyên Huyên, đừng nói chuyện lung tung."

Đường Huyên cười cười:

"Rồi, là mẹ sai rồi, nhưng mẹ thực sự nghiêm túc về chuyện di chúc, hôm nào chúng ta cùng nhau sửa chút đi. Nếu muốn làm từ thiện thì thành lập một quỹ là được, con thấy sao?"

Đỗ Trạch Thần nhíu mày nhìn về phía Đỗ Hoằng Nghị, anh thật không vui trước hành động của mẹ.

Đường Huyên thấy thái độ của anh thì cười nói: "Con nhìn ba con làm gì? Đúng rồi, lão Đỗ, khi nãy ông muốn nói gì à?"

Sự nghi ngờ của Đỗ Hoằng Nghị mới đó đã tan, nếu Đường Huyên thật sự biết chuyện về Dương Hiểu Viện, nhất định sẽ không đề nghị chỉnh sửa lại di chúc, hơn nữa…… Ông nhìn thái độ của Đỗ Trạch Thần, nhận ra đây chính là cơ hội lấy được lòng tin của hai mẹ con, lập tức cười nói:

"Không có gì, chuyện phiền phức của thư kí Dương bà cứ sắp xếp đi, tôi chỉ muốn nhắc bà đừng quá lao tâm, để Tiểu Thần bên cạnh giúp đỡ bà cũng tốt. Bây giờ tính tình nó trầm ổn lại không ít rồi, nên từ từ học xử lí tình huống một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!