Sau một đêm ngọt ngào, ngày hôm sau khi trời đã nhá nhem tối, Đỗ Trạch Thần tỉnh dậy trước, anh mở mắt ra nhìn người đang nằm bên cạnh, cười khúc khích, cứ nhìn chằm chằm và tự hỏi tại sao so với đêm qua trông lại càng xinh đẹp hơn?
Thẩm Ấu Dao trở mình, mở to mắt, Đỗ Trạch Thần đột nhiên giả vờ nằm xuống.
Thẩm Ấu Dao:...
Làm sao mà cô không phát hiện ra sự di chuyển lớn đến vậy chứ?
Nhưng điều cô chú ý tới lại là một vấn đề khác: "Chân của anh…"
Do phía dưới thắt lưng không được thoải mái nên khi ngủ Đỗ Trạch Thần chỉ có thể nằm thẳng, lật người di chuyển rất bất tiện, động tác bật ngửa dậy vừa rồi tuyệt đối không làm được.
Đỗ Trạch Thần đang hơi chột dạ, thấy cô không chú ý tới anh liền nhân cơ hội nói: "Bây giờ anh có thể đi lại được rồi!"
Thẩm Ấu Dao kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
Đỗ Trạch Thần bước xuống đất, có thể thấy phần thắt lưng của anh có lực, mặc dù còn hơi vụng về nhưng anh đã có thể tự mình đứng lên mà không cần bất cứ thứ gì hỗ trợ, sau đó anh bắt đầu bước từng bước giống như một đứa trẻ mới biết đi.
Thẩm Ấu Dao kinh ngạc nhìn động tác của anh, vô thức mở rộng vòng tay của cô để bảo vệ xung quanh anh.
Đỗ Trạch Thần bước chậm rãi về phía trước vài bước, cười nói: "Bác sĩ nói với tiến triển này, chỉ một tháng nữa anh sẽ trở lại bình thường."
Thẩm Ấu Dao vui mừng giơ ngón tay cái với anh: "Anh giỏi lắm!"
Trong hai tháng này, lúc nào rảnh rỗi cô đều sẽ cùng anh đi tập phục hồi chức năng, cô nhìn thấy tất cả sự chăm chỉ nỗ lực và kiên trì của anh, mỗi lần thấy anh mệt mỏi đến mức suýt ngã quỵ, cô càng xót xa thêm.
Hiện giờ mọi thứ đều tiến triển tốt, bình minh của chiến thắng đang ở ngay trước mắt, cô thật sự rất hạnh phúc.
Đỗ Trạch Thần nhìn cô nên phân tâm, hai chân hơi loạng choạng, khi nhìn thấy Thẩm Ấu Dao dang rộng vòng tay, anh nhanh trí thuận theo thế mà ngã nhào vào lòng cô, anh ngửi hương thơm trên cổ cô, quả nhiên anh vẫn thích ôm cô trong vòng tay như thế này.
"Anh không sao chứ?" Thẩm Ấu Dao lo lắng nhìn hai chân của anh.
Đỗ Trạch Thần cười nói: "Không sao, anh chỉ hơi mệt thôi." Anh thì thầm bên tai cô: "Ấu Dao, cảm ơn em. Chính em là người đã cho anh một cuộc đời mới."
Thẩm Ấu Dao không phủ nhận, cười nói: "Em cũng muốn cảm ơn anh, cảm ơn sự nỗ lực và kiên trì của anh, anh vô cùng tuyệt vời!"
Đỗ Trạch Thần siết chặt vòng tay, anh rất thích tư thế ôm này.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa, Tiểu Mầm nhắc nhở Thẩm Ấu Dao rằng đã đến lúc phải đi quay phim, cả hai mới tách ra.
Thẩm Ấu Dao dìu Đỗ Trạch Thần ngồi lên xe lăn: "Khi nào anh Chu đến đón anh vậy?"
"Buổi chiều." Đỗ Trạch Thần thở dài, nếu có thể, anh thực sự không muốn rời đi, nhưng anh lo lắng nếu không đi sẽ bị lộ, đây là lần đầu tiên trong đời anh phải học cách kiên nhẫn, và anh còn chưa quen lắm.
Cho nên anh cũng không biết chính mình đã bị lộ.
"Hôm nay phần diễn của em khá nhiều." Đỗ Trạch Thần nói: "Anh vẫn chưa được thấy em chính thức đóng phim."
Hôm qua anh đã thảo luận cùng với Quý Minh Thành, hôm nay anh đặc biệt điều chỉnh thứ tự quay phim của Thẩm Ấu Dao, tối hôm qua đã thông báo đến cho tất cả các bộ phận.
Cả hai đi ra ngoài đụng phải Mạc Duyệt và Triệu Hiểu Đan, bởi vì có Đỗ Trạch Thần ở bên cạnh nên không ai dám nói chuyện, thật sự rất khó chịu khi phải đối mặt với Đỗ thiếu gia.
Nhưng trước khi buổi quay phim chính thức bắt đầu, Mạc Duyệt vẫn không nhịn được mà nói với Thẩm Ấu Dao: "Đúng là ỷ vào có người chống lưng cho nên rất kiêu ngạo."
Thẩm Ấu Dao phớt lờ những lời cô ta nói, nhận lấy kịch bản và nói: "Ta bị đuổi giết ở chỗ này, sau đó gặp được ngươi, khi hai chúng ta vừa thấy nhau đã có một loại cảm giác thân thiết, mà những người đuổi giết đều là mấy người lâu la nên không phải là mối uy hiếp lớn với chúng ta, cho nên chúng ta vừa chạy trốn vừa cảm thấy vô cùng kí. ch thí. ch vui vẻ, đúng không?"
Sáng hôm nay hai người còn có cảnh phải diễn phối hợp, đó là cảnh khi Tiêu Diều bị đuổi giết trong lần gặp đầu tiên, Hạ Diên và Hồ Trường Thanh đã ra tay cứu giúp.
Mạc Duyệt cũng tức giận vì ngày hôm qua Đỗ Trạch Thần đã làm cô ta xấu hổ, nhưng bây giờ đối mặt với trạng thái hoàn toàn không có phản ứng của Thẩm Ấu Dao, cô ta cảm thấy như bị mắc nghẹn một cục bông ở bên trong, chặn hết cơn giận dữ của cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!