Chương 31: (Vô Đề)

Bây giờ Đỗ Niệm Dương vẫn còn sốc. Trước kia anh ta chỉ là một học sinh ngoan có gia cảnh tốt đẹp, trừ việc hâm mộ và ghen ghét Đỗ Trạch Thần ra thì không hề có xíu thói quen xấu nào, cũng không có khuynh hướng bạo lực. Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy một vụ cư. ờng hi. ếp / bạo lực và trạng thái của đương sự bị nâng lên xe lúc rạng sáng khiến anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Dương Hiểu Viện lại không hề để tâm, ngược lại còn hỏi: "Cậu Nhiếp nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật, bị thương như vậy rồi còn có thể tổ chức được đúng ngày không?"

Đỗ Niệm Dương trả lời: "Chỉ là bị cắt vào tay mà thôi, không nặng lắm, chắc là vẫn có thể tổ chức đúng giờ được."

"Vậy có phải là mời rất nhiều người đúng không?" Dương Hiểu Viện nói: "Nhớ phải nhắc cậu ta mời Đỗ Trạch Thần nữa, tốt xấu gì cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới cậu ấm của thành phố Yến, nếu cậu ta không đến thì cậu Nhiếp sẽ mất hết mặt mũi đấy."

Đỗ Niệm Dương chần chờ: "Đỗ Trạch Thần? Anh ta đã vô dụng rồi, còn tới làm gì nữa? Đây không phải là cơ hội để cô lập anh ta à? Sau này chắc anh ta sẽ không được mời đến các buổi tụ hội nữa?"

Dương Hiểu Viện ngẩng đầu nhìn con trai: "Con à, con phải học được cách nhìn xa trông rộng. Hơn nữa, nếu muốn đạt được thắng lợi thì cần phải biết cách tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất. Đỗ Trạch Thần tuy đã tàn rồi, nhưng không phải con từng nói cậu Nhiếp thích mỹ nam mỹ nữ, đặc biệt là vẻ đẹp tàn khuyết sao?"

Đỗ Niệm Dương cả kinh: "Ý của mẹ là…"

Dương Hiểu Viện cười: "À, đúng rồi! Đừng quên cả Thẩm Ấu Dao nhé! Cô gái đó cũng là một người đẹp hiếm có, hơn nữa bọn chúng không phải thích vợ chồng hoạn nạn có nhau hay sao? Cùng xem có thể cùng nhau trải qua chuyến này không, hãy nhìn bọn chúng có thể nâng đỡ nhau bước tiếp không đi!"

Đỗ Niệm Dương nhìn bà ta, cảm thấy có chút sợ hãi, nuốt nước miếng: "Mẹ, Nhiếp Khởi Kiệt thật sự…" Cực kỳ tàn bạo.

Dường như Dương Hiểu Viện đã hiểu anh ta muốn nói gì: "Ngụy Anh Tuấn cũng từng đưa mấy minh tinh nhỏ qua đấy rồi, Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao là cái thá gì? Không phải cũng đều là minh tinh à?"

"Nhưng mà chỗ ba thì… Di chúc của anh ta còn chưa có sửa đâu đấy."

"Sửa hay không sửa thì liên quan gì đến chúng ta?" Dương HIểu Viện nhìn con trai nói: "Có 45% cổ phần kia là đã đủ nắm giữ Đường thị trong tay rồi, người muốn 10% kia là ba con, không phải chúng ta. Mấy ngày này con đã nhìn rõ chưa? Đỗ Trạch Thần không muốn chết, cậu ta chỉ định dùng 10% cổ phần kia để làm khó hai mẹ con ta thôi. Nếu chúng ta nhân nhượng vì việc này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đuổi đi. Đến lúc đó, đừng nói là 45% Đường thị mà ngay cả Đỗ thị cũng không có phần của chúng ta.

Con trai, việc này con sẽ giải quyết chứ?"

"Dù sao hồ sơ chuyển công tác sắp điều xuống rồi, cộng thêm cả thời gian bàn giao, muộn nhất nửa tháng sau hai mẹ con ta sẽ phải rời khỏi đây, con từ từ suy nghĩ đi." Tới đây, bà ta lại nói tiếp: "Với lại, chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới con, bao gồm của chuyện tối qua cũng vậy. Đây là do Ngụy Anh Tuấn làm mà, không phải à?"

……

Đỗ Trạch Thần dẫn Ấu Dao và Chu Ngạn Lâm đi thăm Vương Hủ.

Cũng may là con dao không đâm vào chỗ trí mạng, Vương Hủ đã tỉnh lại. Dù sao thì vẫn là một thanh niên trong sáng, gặp phải chuyện này, còn nhìn thấy người đại diện cũ và bạn tốt, không hiểu sao lại thấy tủi thân: "Anh Chu, Trạch Thần."

Chu Ngạn Lâm muốn xoa đầu cậu, lại nhận ra cậu bị chấn động não, chỉ có thể vỗ vai cậu nói: "May mắn."

Vương Hủ bị sốc lớn, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn kiên định nói: "Em muốn kiện gã ta."

"Anh đã giúp em điều tra rồi." Chu Ngạn Lâm nói: "Sợ là không kiện nổi. Tuy là em bị thương, nhưng hiện trường nhiều người như vậy bao gồm cả Vệ Phi sợ là sẽ không ai hướng về phía em. Hơn nữa, bên trên nhà họ Nhiếp còn có người, đến lúc đó hoàn toàn có thể nói là lỡ tay đả thương người gì đó… Thậm chí còn không thể phán là cư. ỡng hi. ếp bất thành. Trong cái lòng giải trí thì chuyện này quá đỗi bình thường.

Nếu Vệ Phi tự mình làm chứng nói là tự nguyện…"

"Cuối cùng, tổn thương lớn nhất vẫn là em mà thôi."

"Vậy thì cứ bỏ qua vậy sao?" Vương Hủ cố chấp nói: "Em không muốn!"

"Tất nhiên không thể bỏ qua được rồi." Đỗ Trạch Thần cười lạnh: "Chỉ là anh Chu nói rất đúng, một mình cậu đối đầu với gã đó sẽ có hại. Nghe nói gã ta đã hại biết bao nhiêu người. Cậu tin tôi đi, chuyện này cứ giao cho tôi." Nói tới đây, anh thở dài một tiếng: "Lại nói tiếp, cũng là do tôi làm liên lụy đến cậu, nếu không phải vì cậu là bạn tôi, Đỗ Niệm Dương…"

"Tại sao lại là lỗi của anh?" Thẩm Ấu Dao vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cắt ngang lời anh: "Bọn chúng xấu xa hãm hại người khác, anh lại nói là lỗi của anh, anh có lỗi gì hả? Chính vì vậy mà người nào tốt gặp xui xẻo thì đó cũng là lỗi của anh??"

Đỗ Trạch Thần chưa kịp nghĩ tại sao cô lại không vui đã ngại ngùng xin lỗi trước: "Em nói rất đúng, là tôi lỡ lời rồi. Ý của tôi là cậu ta nhằm vào tôi, còn hãm hại bạn bè của tôi, cho nên tôi phải có trách nhiệm xử lý cậu ta."

Tuy Vương Hủ chưa từng gặp cô nhưng không biết sao khi thấy cô tức giận thì thấy hơi đáng sợ, cũng nhỏ giọng hùa theo: "Chị dâu nói rất đúng."

Thẩm Ấu Dao hơi dừng lại, liếc Đỗ Trạch Thần một cái, gật đầu đồng ý xưng hô này, nói kiểu giấu đầu lòi đuôi: "Tôi chỉ giận bọn chúng ra tay quá mức mà thôi."

Chu Ngạn Lâm liếc Đỗ Trạch Thần một cái, thấy tên ngốc này còn chưa nhận ra cô đang bảo vệ anh, trong lòng thấy buồn cười, lại không hề có ý định nhắc nhở anh, nên để tên ngốc này chịu chút tra tấn mới được.

Đỗ Trạch Thần đang nghĩ nên xử lý đám người Đỗ Niệm Dương và Nhiếp Khởi Kiệt như thế nào cho đẹp, vậy mà lại nhận được thiệp mời tới tiệc sinh nhật của Nhiếp Khởi Kiệt, còn mời cả hai vợ chồng cùng tham gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!