Chương 26: (Vô Đề)

Sau khi hồi phục vào ngày hôm sau, bọn họ gặp Nguyễn Hồng Lãng tại một nhà hàng có tính riêng tư khá tốt.

Nguyễn Hồng Lãng?

Đỗ Trạch Thần đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là không hiểu được sao lại thua bởi người này, cho nên vẫn có hơi để ý.

Đối phương là một thanh niên đẹp trai lịch lãm, dáng dấp thư sinh, vẻ mặt cố gắng che giấu lo lắng, có thể thấy rằng anh ta đã bận tâm rất nhiều về chuyện của Bàng Tuyết Oánh, nhận ra giọng điệu của Đỗ Trạch Thần không được tốt lắm, sắc mặt anh ta lập tức trở nên căng thẳng: Vâng, Đỗ thiếu gia.

"Ngồi đi, đừng căng thẳng."

Đỗ Trạch Thần nói:

"Tôi nghe nói anh muốn trả tiền thay cho Bàng Tuyết Oánh, cô ta có biết anh đến đây không?"

"Tôi giấu cô ấy tới đây."

Nguyễn Hồng Lãng khá là hồi hộp:

"Dạo này tinh thần cô ấy không ổn, tôi muốn vì cô ấy làm chút gì đó. Với lại gần đây tôi mới biết được tiền mà cô ấy đầu tư cho tôi là phí chia tay của ngài."

Nghe những gì anh ta nói, Đỗ Trạch Thần không khỏi cười nhạo một tiếng, theo ý anh ta, ắt hẳn Bàng Tuyết Oánh không nói sự thật, ít nhất cô ta không nói rằng cô ta đã từng kết hôn.

Có điều cũng chả liên quan tới anh, còn đúng lúc khiến anh cảm thấy đây là đoạn quá khứ mình cần phải xóa sạch.

"Anh muốn thế chấp công ty thật à?"

Đỗ Trạch Thần hỏi.

Đúng vậy. Nguyễn Hồng Lãng lấy ra một chồng tài liệu trong túi: "Tôi biết sản phẩm của chúng tôi vừa mới thành công nên hiện giờ giá trị có vẻ không lớn lắm, nhưng chúng tôi vì trò chơi này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hơn nữa nó được xây dựng theo hướng thi đấu thể thao điện tử, lúc trước Thành thị muốn mua lại, định giá năm mươi triệu, tôi tưởng chắc cũng đủ trả cho ngài rồi.Thành thị?Đỗ Trạch Thần nói:Tập đoàn Trí Tinh?

"Nguyễn Hồng Lãng gật đầu, Đỗ Trạch Thần lật lật tài liệu, tự nhiên có hứng thú, đưa tài liệu cho chuyên gia đầu tư do chú Bạch phái đến, người kia nói:"Tôi có thể chơi thử một ván không?

"Nguyễn Hồng Lãng vội vàng nói:"Được.

"Anh ta lấy chiếc máy tính cầm theo bên người, đăng nhập tài khoản trò chơi rồi đưa cho Đỗ Trạch Thần, đang muốn dạy anh vài thao tác cơ bản thì thấy anh đã bắt đầu chơi thành công."Cái này đọc được bao nhiêu giây?3 giây.Ở đây có combo skills được không?Được chứ, có mười cách để chơi các phím tổ hợp này.

"... Nói về tác phẩm của bản thân, Nguyễn Hồng Lãng hoàn toàn cởi bỏ sự ngây ngô và cẩn thận của mình mà tự tin nói chuyện, lúc Đỗ Trạch Thần chơi trò chơi trông như một đứa trẻ, có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều. Mười phút sau, Đỗ Trạch Thần buông chuột ra, hỏi Nguyễn Hồng Lãng:"Cái này là anh làm cùng với team sao?

"Nguyễn Hồng Lãng gật đầu, tự dưng cảm thấy mất mát, dù sao đó cũng là thứ mà bản thân làm nên từ con số 0, cũng coi là đứa con tinh thần của mình, giờ đây tự tay đưa nó ra, không chỉ có lỗi với chính mình mà còn phụ lòng của cả đội."Lợi hại.

"Đỗ Trạch Thần khen ngợi thật lòng:"Anh nói Thành thị ước lượng thu mua với giá năm mươi triệu. Anh tính bán nó đi à?Ừ.

"Nguyễn Hồng Lãng gật đầu:"Tôi muốn trả lại tiền cho ngài, tình cờ có một người bạn cũng biết Thành thị nên có giật dây khảo sát một chút, cậu ấy nói là có thể đẩy nhanh tốc độ.Người bạn đó của anh có phải hơi quá mức nóng lòng không?Đỗ Trạch Thần nói:Kể cả có vội bán đi nữa mà ép giá như vậy cũng quá độc ác, đúng không? Năm mươi triệu?"

Bản thân anh học chuyên ngành máy tính và cũng từng là một tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử, tuy không phải hoàn toàn là dân chuyên nghiệp nhưng cũng biết năm mươi triệu cho dự án này chắc chắn là rất rẻ.

Nguyễn Hồng Lãng ngạc nhiên vì lời nói của anh, Đỗ Trạch Thần trong tưởng tượng của anh ta là một thiếu gia nhà giàu vứt bỏ Bàng Tuyết Oánh để lót đường cho người tình nhỏ của mình, lúc đưa phí chia tay thì rất dễ nói chuyện, bởi vì Bàng Tuyết Oánh tức giận gây sự còn ngang ngược phải lấy tiền về, dù việc Bàng Tuyết Oánh lấy số tiền này cũng không đúng lắm.

Nhưng nói tóm lại, đối phương có lẽ là một người kiêu ngạo độc đoán không nói lý lẽ, thậm chí anh ta còn đã chuẩn bị nếu mà Đỗ Trạch Thần ép giá thì anh ta liền sẽ bán công ty cho Thành thị.

Nhưng anh ta vẫn dành lời hay ý đẹp cho bạn mình:

"Cậu ấy không phải loại người như vậy, tôi đoán chắc cậu ấy cũng không hiểu lắm, dù sao cậu ấy chỉ làm về giải trí mà thôi."

Giải trí?

Đỗ Trạch Thần thuận miệng hỏi:

"Người đó làm ở công ty nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!