Thẩm Ấu Dao vừa mới nghỉ ngơi được nửa ngày, khi đến đã nghe nói rằng Đỗ Trạch Thần đã tỉnh lại, vừa nghe tin ông qua đời lại bị kích động nên ngất đi.
Khi cô biết khi anh tỉnh dậy có thư ký Dương ở bên cạnh, cô định trước khi Đỗ Trạch Thần khôi phục ý thức, cô sẽ ở bên không rời nửa bước.
Cô không quên dáng vẻ Dương Hiểu Viện động tay chân khi Đỗ Trạch Thần xảy ra tai nạn xe hơi, bà ta chắc chắn đã động sát tâm, dù không chế cũng không để anh sống tốt.
Cô có mọi lý do để nghi ngờ trong truyện Đỗ Trạch Thần mất một chân, cuối cùng trở nên suy sụp như vậy, nhất định phải có bàn tay của Dương Hiểu Viện trong đó.
Tiếu Minh Chính cũng rất hối hận, anh ấy vừa tranh thủ thời gian đến thăm Đường Huyên đang ở dưới lầu, đã để thư ký Dương lợi dụng sơ hở.
Ông Đường qua đời, sau hai ngày canh giữ quan tài, Đường Huyên không chịu nổi nữa, ngất đi, bà cũng được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì nghe tin con trai đã tỉnh, nên bà cố kéo theo cơ thể ốm yếu xuống ở bên cạnh anh.
Chỉ trong ba ngày, bà vô cùng hốc hác, khuôn mặt tái nhợt không còn một tia máu.
Vào buổi tối, Đỗ Trạch Thần cuối cùng cũng mở mắt ra, anh thì thầm gọi ông: Ông, ông con đâu?
"Tiểu Thần, Tiểu Thần, mẹ đây." Đường Huyên lập tức nắm tay con trai.
Thẩm Ấu Dao vội bấm chuông gọi bác sĩ.
Mẹ. Đỗ Trạch Thần cố gắng nhớ lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng,
"Mẹ, chân của con đâu? Chân của con..."
Mọi người sửng sốt, Đường Huyên nói:
"Chân của con không sao, chân của con đây."
"Con không cảm giác được." Đỗ Trạch Thần lo lắng vén chăn lên, đưa tay sờ sờ cái chân suýt tàn phế:
"Không, tại sao con không cảm giác được?"
Anh tưởng mình sẽ đau đớn tột cùng, nhưng có một nỗi đau còn sắc bén hơn, xé nát trái tim anh, khiến anh nếm được vị máu.
Nếu mất đi đôi chân của mình... suy nghĩ này đè nặng lên anh giống như núi Ngũ Hành.
Đường Huyên cũng sốc:
"Không thể nào, con trai, chân của con không sao, ca phẫu thuật đã thành công." Bà an ủi con trai mình, nhưng giọng nói của bà không khỏi run rẩy.
Bà cũng đưa tay ra để chạm vào chân anh, nhưng Đỗ Trạch Thần hoàn toàn không có nhận thức.....
Đỗ Trạch Thần lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ba tiếng sau, bác sĩ đi ra thông báo, nguyên nhân là do dây thần kinh cột sống bị chèn ép, anh tạm thời bị liệt, có khả năng hồi phục cao, nhưng thời kỳ hồi phục hoàng kim là nửa tháng, nhưng chân của bệnh nhân có ba vết gãy, ít nhất cần ba tháng để hồi phục, phương pháp điều trị của hai thứ trái ngược nhau, có thể cản trở quá trình hồi phục...
Bác sĩ nói rất khéo léo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, có khả năng rất nhỏ là anh có thể bị liệt vĩnh viễn, bị gãy xương không kịp hồi phục, chân rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề...
Đường Huyên ngất ngay lập tức, còn sau khi Đỗ Trạch Thần tỉnh lại, anh điên cuồng đập vào đôi chân không có tri giác gì của bản thân, Thẩm Ấu Dao ôm anh:
"Đừng di chuyển, chân của anh có thể chữa được sau khi lành, đừng buông bỏ!"
Nhưng Đỗ Trạch Thần không nghe lọt, anh gầm lên như một con thú bị mắc bẫy, như thể anh muốn hét tất cả nỗi đau ra ngoài. Nhưng không hiện thực, anh chỉ hét chưa đầy một phần mười đã gục xuống vì kiệt sức, che mặt, tiếp tục khóc đến đau lòng.
Nỗi buồn và sự tuyệt vọng trong đó khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Tiếu Minh Chính lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Trạch Thần, đừng như vậy..."
Đừng như vậy. Hai mắt Thẩm Ấu Dao không khỏi đỏ lên, cô sụt sịt, nắm tay anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!