Chương 12: (Vô Đề)

Mặc dù Đỗ Trạch Thần luôn sợ mẹ, nhưng thực ra, bà Đỗ, Đường Huyên là một người phụ nữ rất hiền lành, vì sức khỏe vốn không tốt nên tính tình có thêm vài phần khí chất yếu như Tây Tử*, năm mươi tuổi vẫn giữ được vẻ ngây thơ của thiếu nữ, có thể thấy bà được chồng và ba bà rất yêu chiều.

*Tây Thi, một cô gái tuyệt đẹp, người nước Việt. Vua nước Việt là Câu Tiễn muốn báo thù nước Ngô, đem Tây Thi dâng cho vua Ngô Phù Sai. Phù Sai say mê Tây thi quên việc nước, bị Câu Tiễn tiêu diệt

Gặp cô gái tự dưng kết hôn với con trai cũng không hề gây khó dễ, mà lịch sự tiếp đãi: "Con tên là Ấu Dao à? Dì gọi con như vậy có được không?"

Thẩm Ấu Dao gật đầu chào hỏi: "Chào dì."

Bà Đỗ kêu người hầu bưng trà lên, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Hai đứa đăng ký lúc nào? Trạch Thần không nói gì cho gì biết..."

"Mẹ." Đỗ Trạch Thần vội vàng ngăn bà lại: "Chúng con không phải kết hôn thật đâu."

Bà Đỗ nhíu mày: "Ý của con là?"

Đỗ Trạch Thần đã nói với mẹ rồi: "Không phải mẹ biết chuyện Bàng Tuyết Oánh gài bẫy con sao? Khi đó, cô ta cứ nói con ngoại tình, không chịu trách nhiệm. Trong cơn tức giận, con đã kéo Ấu Dao đi đăng ký kết hôn... "

"Con, sao con buông thả như vậy!" Bà Đỗ xoa trán: "Mẹ không quản được con nữa, con lên nói với ông con, để ông dạy dỗ con một bài học!" Bà quay đầu lại, nói với Thẩm Ấu Dao: "Thực xin lỗi, Ấu Dao, Trạch Thần thật sự là bị ba nó cưng chiều, chuyện hôn nhân cũng mang ra làm trò đùa, còn liên luỵ con..."

"Mẹ, con đã biết sai rồi, đợi chuyện này qua đi con sẽ lo liệu." Đỗ Trạch Thần kéo Thẩm Ấu Dao nói: "Ấu Dao, cô còn chưa gặp ông, chúng ta cùng đi!"

Nếu bây giờ anh đến gặp ông, chắc chắn sẽ bị mắng cho đến chết.

Nếu nói người mà Đỗ thiếu gia sợ nhất, thì bà Đỗ chỉ xếp thứ hai, còn ông Đường thì xếp thứ nhất, người ta nói đều thân cách đời, nhưng nhà họ Đỗ lại ngược lại, có lẽ do ba Đỗ quá chiều con trai, ngược lại, ông dạy dỗ quá nghiêm khắc, nên ông là người mà Đỗ Trạch Thần sợ nhất sau khi gây rối.

Có Thẩm Ấu Dao ở đây, có lẽ ông sẽ giữ thể diện cho anh.

Bà Đỗ nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của anh, cũng không ngăn cản, cho dù Đỗ Trạch Thần có quậy phá thế nào thì trong mắt người lớn, đăng ký kết hôn rồi thì đã là vợ chồng, hơn nữa cô bé cũng đã tới, kiểu gì cũng phải gặp mặt.

Tổ tiên nhà họ Đường nhiều đời kinh doanh, khi đến tay ông Đường đã một tay gây dựng nên đế chế kinh doanh khổng lồ mang tên tập đoàn Hãn Dương, là một trong những huyền thoại của thời đại. Vì sức khỏe, sau khi sinh, bà Đỗ, Đường Huyên không sinh thêm con, nên cả đời thương đứa con này như báu vật.

Bây giờ ông ấy đã hơn tám mươi tuổi, vì lúc trẻ chịu không ít khổ, nên giờ đầy bệnh tật, cả người gầy gò, nhưng lúc tức giận vẫn rất có khí thế.

"Cháu, ông nên nói cháu như nào mới được?!" Ông nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạch Thần: "Cháu có biết rằng ông theo cháu rất mất mặt không? Cháu gái nhà ông Thành vừa từ nước ngoài về, đề cập chuyện kết hôn với ông, ông vừa vỗ ngực đồng ý, cháu lại lộ ra chuyện đã kết hôn. Ông Thành còn nghĩ ông lừa hôn, sắp tuyệt giao với ông rồi!"

Biết mình sai, Đỗ Trạch Thần bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông, nói: "Đừng tức giận, đừng tức giận, cháu đã nói đây là hôn nhân giả, không ảnh hưởng gì cả, không tin ông có thể hỏi Ấu Dao."

Ông Đường không thèm để ý: "Không ảnh hưởng cái gì!" ông nhìn chằm chằm cháu trai nói: "Ông mặc kệ có phải là thật hay không, chỉ cần đã đăng ký, thì an phận chút, không được ngoại tình, đã hại người ta rồi, còn muốn hại người khác?"

"Vâng, vâng." Đỗ Trạch Thần nói: "Cháu nghe theo ông hết, dù sau cháu còn trẻ, ba mươi tuổi lập gia đình cũng chưa muộn."

"Thật đáng tiếc đứa bé nhà họ Thành." Ông lão Đường thở dài: "Ông thấy con bé không tệ, con nhà gia giáo, tốt nghiệp trường danh giá, nghe nói nó còn giúp ba quản lý công ty, sẽ là một người vợ tốt."

"Thôi nào." Đỗ Trạch Thần nói: "Ông Thành tốt, nhưng chú Thành và những người khác rất hợm hĩnh. Cháu nghe nói cô gái nhà họ Thành rồi, rất giống ba cô ấy, cháu thấy may vì cháu kết hôn rồi, nếu không bị dính tới mới phiền."

Ông Đường cau mày: "Ai dạy cháu nói xấu người khác không tốt sau lưng? Ông và ông Thành kết giao cả đời có thể không biết người khác như thế nào?"

Đỗ Trạch Thần tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình: "Vâng, vâng, cháu sai rồi, nhưng chuyện này đã kết thúc, cháu sẽ an phận thủ thường, đợi chuyện này qua đi sẽ giải quyết, ông sắp xếp một buổi xem mắt khác được không? Dựa vào ánh mắt hằn học của ông, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn."

Ông Đường liếc Thẩm Ấu Dao một cái, nói: "Vợ cháu còn ở đây, nói lời khốn nạn gì thế!"

Đỗ Trạch Thần muốn nói rằng đây không phải là vợ, nhưng anh cũng hiểu tính khí hung bạo của ông, vì vậy anh tự nhiên ông nói gì nghe đấy.

"Chuyện này ông tính sổ với cháu sau, cháu ra ngoài trước, ông muốn nói chuyện cùng Ấu Dao."

Đỗ Trạch Trần khá tình nghĩa: "Ông, cô ấy thật sự là do cháu liên lụy, ông đừng làm khó cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cực kỳ hướng nội, không biết nói chuyện, có gì mà phải nói với cô ấy."

Ông Đường lại trừng mắt nhìn: "Cháu quản ông, ông cứ muốn nói, ra ngoài đi!"

Thẩm Ấu Dao cười, an ủi Đỗ Trạch Thần: "Không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!