Chương 10: (Vô Đề)

Hai người trực tiếp đi đến ga ra ngầm, Đỗ Trạch Thần hiển nhiên là người rất có kinh nghiệm trong việc bị phóng viên bao vây, anh lái chiếc xe Toyota dự phòng ra khỏi công ty một cách thuận lợi.

Lúc đi ngang qua kí túc xá, Thẩm Ấu Dao nói: "Tôi phải đi kí túc xá lấy chút đồ, anh đợi tôi một lát."

"Cần giúp không?" Phụ nữ trong ấn tượng của Đỗ Trạch Thần có rất nhiều thứ cần mang, việc thu dọn đồ đạc đúng là vô cùng vô tận, anh cũng không thích phải chờ đợi người khác.

"Không cần, anh mà ra ngoài thì sợ là chúng ta lại không đi được nữa đấy." Thẩm Ấu Dao nói: "Sẽ nhanh thôi, chỉ mười phút thôi."

Đỗ Trạch Thần cũng biết rằng nếu anh xuống xe, anh sẽ lại gây náo loạn, đành phải để Thẩm Ấu Dao đi một mình.

Đợi cô xuống xe rồi, anh lấy điện thoại di động ra định cùng bạn chơi một ván game, kết quả trò chơi vừa mới bắt đầu, Thẩm Ấu Dao cầm một cái túi đi xuống, anh liếc nhìn thời gian, đúng là mười phút thật…

Nhưng trận đấu đã bắt đầu, anh không thể bỏ chạy giữa chừng được, chỉ có thể đổi lại thành để Thẩm Ấu Dao chờ đợi.

Thẩm Ấu Dao: Cô cảm thấy cô nhất định phải nhanh chóng lấy được bằng lái xe.

Đỗ Trạch Thần đặt điện thoại di động xuống, nhìn Thẩm Ấu Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đọc kịch bản đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, anh làm trễ nãi thời gian lại vẫn có thể ngồi nghịch điện thoại, cô ngồi với anh gần một tiếng đồng hồ rồi mà không phát ra một chút tiếng động gì.

"Sao đồ đạc ít thế?" Anh liếc nhìn cái túi trong lòng cô nói: "Có cần mua thêm gì không?" Cách đại thiếu gia bày tỏ lời xin lỗi chỉ có thể là tặng đồ thôi.

Thẩm Ấu Dao không hiểu ý của anh, lại nghĩ đến trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại hơn 1000 tệ, cô phải tiết kiệm một chút mới được: "Không cần gì nữa đâu."

Bây giờ Đỗ Trạch Thần mới hiểu được cô ngu ngốc nhường nào, thở dài và hỏi: "Cô sử dụng hãng sản phẩm chăm sóc da nào?" Tặng phụ nữ cái này chắc không sai đâu.

Thẩm Ấu Dao suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được, cô đối với cái thế giới thương hiệu này cũng không hiểu biết lắm, cô đều dùng toàn bộ đồ của nguyên chủ, nên cũng không đặc biệt nhớ tới làm gì, dù sao cũng toàn là mấy nhãn hiệu linh tinh.

Đỗ Trạch Thần không nói nên lời: "Cô còn là phụ nữ không vậy?"

Thẩm Ấu Dao liếc anh một cái, biểu đạt rõ là cô không muốn trả lời vấn đề này.

"Tôi thua cô luôn rồi đấy." Đỗ Trạch Thần gọi một cuộc điện thoại: "Alo, Nike? Lấy cho tôi một bộ sản phẩm chăm sóc da." Liếc nhìn gương mặt mộc mạc của cô, anh nói thêm: "Mỹ phẩm cũng lấy một bộ."

Người bên kia dường như nói rất nhiều, Đỗ Trạch Thần không nói được lời nào: "Chỉ là chăm sóc da với trang điểm hàng ngày thôi, có cần phức tạp vậy không?"

Một lúc lâu sau, anh cuối cùng giống như đã chịu thua đối phương, bèn quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Dao hỏi: "Da của cô là da khô hay da dầu?"

"Da thường."

"Da thường, được, quả thực rất tốt đấy." Trong khi Đỗ Trạch Thần đang trả lời người bên kia, anh cũng cẩn thận nhìn vào làn da của Thẩm Ấu Dao: "Không có nhiều lỗ chân lông, không có mụn đầu đen, giống như một quả trứng còn vỏ vậy… màu da?"

"Cũng trắng đấy chứ, trắng như thế nào á hả?" Anh suy nghĩ một chút, đưa tay lên mặt Thẩm Ấu Dao: "Trắng hơn so với tôi… Hồng phấn, không phải hồng nhạt, mà có chút đỏ…"

Nói đến đây, anh chợt nhận ra không phải là da cô ửng đỏ mà là cô gái trước mặt anh đang đỏ mặt vì bị anh nhìn chằm chằm….

Đỗ Trạch Thần nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến vô tình của cô, thực sự muốn nhéo một cái.

Đỗ thiếu gia đúng là chưa bao giờ đè nén chính mình, liền nhéo một cái, cảm giác rất tốt, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy một phen.

Thẩm Ấu Dao vốn tưởng rằng anh đang cùng người kia nói chuyện điện thoại, liền không phản ứng lại, ngoan ngoãn để anh sờ.

Đỗ Trạch Thần bỏ tay xuống, ho nhẹ một tiếng: "Dù sao tình huống cơ bản là như vậy đấy, cứ xem rồi đưa tới đi!"

Sau khi cúp điện thoại, anh giải thích: "Nike là chuyên gia trang điểm của tôi, cô ấy sẽ biết chọn cho cô một bộ dưỡng da và trang điểm phù hợp."

"Cảm ơn." Cô có thể cảm nhận được lòng tốt của anh.

Đỗ Trạch Thần khởi động xe: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ khách sáo hoặc là từ chối tôi luôn chứ, con gái mấy cô không phải cứ thích nói về lòng tự trọng hay gì đó sao." 

Thẩm Ấu Dao bị anh chọc cười: "Khi bị người ta sỉ nhục hoặc là kì thị tất nhiên phải giữ được lòng tự trọng của mình rồi. Chúng ta là bạn mà không phải sao? Dù thân phận của chúng ta khoảng cách có chút lớn, món quà này thì có vẻ khá đắt, nhưng thiện chí giữa bạn bè mà nói chính là  được đo lường theo cách này, hơn nữa tôi nghĩ rằng trong tương lai tôi thực sự xứng đáng với tình bạn này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!