Chương 51: Chân tướng

Vân Xu ngơ ngác nhìn Cố Diễm, lẩm bẩm nói: "Vẫn luôn… Đợi em?"

"Đúng vậy." Cố Diễm hít sâu một ngụm khí lạnh, mới làm chính mình bình tĩnh lại một chút: "Về nhà trước, về đến nhà anh sẽ giải thích cho em."

Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cái tay đang gắt gao nắm lấy Cố Diễm không có chút nào nơi lỏng.

Cố Diễm kéo vali của Vân Xu lên, nhẹ giọng nói với Vân Xu: "Đi thôi."

"Được."

Vừa nói xong, Vân Xu đã kêu lên một tiếng, nếu không phải Cố Diễm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, cả người cô đã nằm trên mặt đất.

Vân Xu ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Chân tê hết rồi…"

"Trước tiên em ở đây đợi anh đã." lông mày Cố Diễm nhíu lại, giải thích xong liền buông lỏng tay Vân Xu, kéo vali rời đi.

Vân Xu đứng dựa vào tường, sau khi Cố Diễm rời đi, an tĩnh lại lần nữa bao phủ cô, nhưng lúc này cô không còn sợ hãi và ủy khuất như trước.

Cô tin rằng, Cố Diễm nhất định sẽ trở về.

Cố Diễm cũng sẽ không gạt người.

Chỉ chốc lát sau, Cố Diễm chạy chậm quay về, không nói thêm gì mà chỉ ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô: "Lên đi."

Hiện tại Cố Diễm đã có vóc dáng của người đàn ông trưởng thành, tuy rằng nhìn gầy, nhưng khi quần áo căng ra đã để lộ đường cong cơ bắp chứng tỏ anh không hề gầy.

Vân Xu nhẹ nhàng nằm lên, đôi tay vòng qua cổ Cố Diễm, mặt dán vào sau cổ anh. Có lẽ do người Cố Diễm quá nóng, mặt Vân Xu dần trở nên nóng bỏng.

Toàn thân cô gái nhỏ mềm nhũn, bước chân Cố Diễm hơi dừng, sau đó nhanh chóng tăng tốc.

Trời đã tối, bên ngoài còn có mưa rơi, nhưng Cố Diễm không vội, còn cố tình lái xe chậm một tí. Vân Xu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, đến lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đã không còn trên xe.

Cô còn không kịp tự hỏi thì đã đối diện với một đôi mắt đầy tơ máu. Cô bất tri bất giác phát hiện rằng thế mà cô với Cố Diễm lại nằm chung một giường!

Vân Xu thanh tỉnh lại: "Cố Diễm…"

Cố Diễm lập tức trả lời cô: "Ừ."

"Anh…" Vân Xu có rất nhiều lời muốn nói với Cố Diễm, nhưng mỗi lần cô muốn mở miệng, lại không biết nên nói lời nào mới ổn, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Diễm, lo lắng hỏi: "Anh có khỏe không? Mắt anh bị sao vậy?"

Cố Diễm nheo mi đau nhức, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là nhìn chằm chằm em hơi lâu, nghỉ ngơi một chút là ổn."

Vân Xu sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt hỏi: "…Vì sao lại muốn nhìn chằm chằm em lâu như vậy?"

Cố Diễm nghiêm túc nói: "Sợ em lúc anh không chú ý sẽ chạy."

"Em sao phải…" Vân Xu vừa định nói sao cô phải chạy, nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới việc mình bỗng nhiên biến mất mấy năm.

"Em sẽ." Cố Diễm vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.

"… Em không cố ý đâu, em có thể giải thích." Vân Xu sờ mũi, xấu hổ giải thích.

Thanh âm Cố Diễm nhẹ nhàng nói: "Anh biết."

Không đợi Vân Xu đặt câu hỏi, Cố Diễm đột nhiên hỏi: "Có phải em có việc gạt anh không?"

Ánh mắt Cố Diễm như có thể nhìn thấu cô, nhìn ra được bí mật sâu trong lòng cô. Vân Xu hơi mở to hai mắt, trái tim dường như ngừng đập.

Cuối cùng, Vân Xu gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!