Phỏng đoán này khiến Vân Xu cảm thấy có luồng khí lạnh thổi qua xương cốt, còn có khủng hoảng.
Trong công viên dòng người tới lui, cũng không tính là vắng vẻ, mà Vân Xu lại chỉ ngồi một mình, có chút mất mát còn có chút xấu hổ.
Bởi vì những người đi qua đều sẽ nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, còn có chút cổ quái, hình như còn lẩm bẩm vài lời về cô.
Cô quần áo chỉnh tề, dáng ngồi đoan trang, giờ phút này lại cảm thấy mình như một kẻ lưu lạc.
Sắc trời tối dần, bên cạnh Vân Xu có một đoàn bác gái đang nhảy vũ trường, đâu đâu cũng có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi, chỉ có mình cô ngồi yên một mình ở nơi này, càng làm tăng thêm vẻ kỳ quái.
Cả hai đời Vân Xu đều là học sinh ngoan chưa từng ra ngoài xã hội, da mặt mỏng, cô yên lặng kéo vali ra khỏi công viên mà cô đã ngồi rất lâu.
Vân Xu theo bản năng đi tới trạm tàu điện ngầm, lúc mua vé, cô lại mua một vé mà cô chưa từng mua qua.
Ra khỏi trạm, Vân Xu lại lại tiếp tục đi một lúc lâu mới tới được đích đến —— Phòng mà Cố Diễm đã từng thuê. Cô từng đến đây một lần, ở chỗ này mấy ngày, hoàn cảnh quen thuộc này làm Vân Xu hơi thất thần.
Nơi này thay đổi không lớn, nhưng Cố Diễm có lẽ đã sớm không còn ở đây nữa.
Vân Xu đi đến gõ cửa phòng Cố Diễm, lại dựa gần cửa nghe, nghe được một ít tiếng vang, nhưng cẩn thận nghe lại thì phát hiện không phải đằng sau cánh cửa truyền tới.
Bên trong không có người.
Đây là chuyện trong dự kiến.
Có lẽ là vì đã tối rồi, xung quanh không có một ai, trong phòng cũng không có một tia sáng nào. Vân Xu xốc vali lên, ngồi dựa vào cửa, thật ra trong tay cô có đủ tiền để thuê qua đêm một nhà trọ nhỏ giá rẻ, nhưng đầu óc cô trống rỗng, thà ngồi dựa vào cánh cửa lạnh như băng này tiếp tục đợi còn hơn.
Vân Xu biết ngồi chờ chết là không đúng, nhưng nghĩ đến thế giới này đã xóa hết tất cả dấu vết cô từng tồn tại, toàn bộ sức lực của cô đều rút sạch sẽ.
Trên tay không có thiết bị điện tử nào, Vân Xu cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, cô không thể ngủ, mà tỉnh thì đầu óc cũng hỗn loạn…Chỉ có dựa vào việc nghĩ về Cố Diễm, cô mới có thể có chút hi vọng và chờ mong.
Cố Diễm là tọa độ duy nhất của cô trên thế giới này.
Nhưng nếu Cố Diễm cũng quên cô rồi thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây đầu Vân Xu liền đau nhói, theo bản năng trốn tránh không suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng nội tâm lại không cách nào lừa dối mình bỏ qua nỗi sợ này.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng mưa rì rào rơi rõ ràng bên tai Vân Xu, nhiệt độ không khí dần hạ xuống, cô không nhịn được rùng mình.
——
Sau khi rời khỏi một bữa tiệc tối sang trọng, Cố Diễm qua lối đi đặc biệt trở về khách sạn, anh chuẩn bị đi tắm thì nhận được một cuộc gọi riêng tư.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam cực kì hưng phấn: "Anh, cuối cùng cũng gọi được cho anh! Em theo dõi cô ấy một lúc rồi… Ảnh gửi qua wechat anh rồi đấy, phải là người anh muốn tìm không? "
Cố Diễm sửng sốt một hồi lâu, giọng khàn khàn, chậm rãi nói: "…Được."
Hai năm trước Cố Diễm đã mua lại căn phòng mình đã từng thuê, ở cửa đặt vài cái camera, còn thuê người theo dõi mọi phút mọi giây.
Hai năm qua đã từng có rất nhiều người qua cửa, nhưng người ở lại rất ít.
Tim Cố Diễm đập nhanh hơn, mím môi, do dự một phen mới một lần nữa nhìn về phía di động, click mở ảnh của đối phương.
Chủ thể của bức ảnh là một cô gái nhỏ ngồi trên vali, cô gái hơi ngửa đầu, tay che đôi mắt và trán, chỉ lộ ra đôi môi khô ráo và chiếc cằm thon gọn.
Cố Diễm gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh, tay cầm điện thoại khẽ run nhè nhẹ.
Vân Xu!
Dù cho anh không nhìn rõ mặt, thì Cố Diễm cũng không có khả năng nhận sai người. Mặc dù anh đã năm năm không nhìn thấy người này, dù hình dáng của cô trong trí nhớ anh cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!