Chương 49: Năm năm sau

Cố Diễm rời đi, Vân Xu bị bỏ lại ở đó.

Thời gian trôi qua rất lâu, trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, ngay khi cô nghĩ rằng cô sẽ ở lại nơi này mãi mãi, trước mắt của cô tối sầm lại, mất đi ý thức.

Khi lần nữa khôi phục lại ý thức, cô phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường bệnh, dời tầm mắt xuống phía dưới, cô nhìn thấy bàn tay của mình đang cắm kim truyền dịch. Bàn tay đó tái nhợt có hơi đáng sợ, cô thử cử động bàn tay đó, mãi một lúc sau cô mới cử động được vài ngón tay.

Mặc dù rất khó khăn, nhưng cô nhận ra rằng bản thân đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Vân Xu vui sướng, mà đúng lúc này cửa phòng bệnh đóng chặt bị đẩy ra.

Y tá bước vào bắt gặp ánh mắt của Vân Xu, sửng sốt một lúc, sau đó chuyển sang vẻ mặt vui vẻ.

Không lâu sau, phòng bệnh đông đúc một nhóm áo blouse trắng.

Các bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Vân Xu, bận rộn rất lâu, Vân Xu mới có thể hỏi y tá chăm sóc cô về tình hình của bản thân.

Cô mơ hồ nghe thấy bản thân đã hôn mê năm năm, cho nên đây là năm năm sau sao?

Năm đó sau khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

Hệ thống đi đâu rồi? Cô gọi hệ thống trong đầu, nhưng kể cả một chút phản ứng cũng không có.

Thật kỳ lạ.

Cô y tá mà cô hỏi là một người có khuôn mặt chất phác và hiền hậu. Một người dì bốn mươi lăm tuổi nhanh nhẹn, đối phương đã làm y tá cho cô được năm năm, có thể nói rằng vẫn luôn chăm sóc cô.

Nhưng mà tin tức mà dì ấy biết lại không nhiều như Vân Xu tưởng tượng.

Dì y tá nói với cô, dì ấy được ba của cô thuê, nhưng mà ba của cô đã hai năm không lộ mặt rồi, chỉ có mỗi tháng chuyển tiền vào tài khoản là không thiếu một xu.

Mà bản thân cô, từ lúc được chuyển đến bệnh viện tư nhân này vẫn luôn sống trong tình trạng người thực vật, đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy.

Vân Xu cảm thấy có phần không thích hợp, thực tế thì từ lúc cô bước ra khỏi phòng thi mọi chuyện đã bắt đầu đi theo một hướng kỳ lạ.

Cô hỏi y tá: "Dì biết thân phận của ba con không?"

Dì y tá lắc đầu có hơi không tiện nói: "Không biết. Nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng hỏi qua, công ty của chúng tôi không cho phép hỏi về thông tin cá nhân của khách hàng, ba của cô cũng không tiết lộ cho tôi."

Vân Xu tỏ ý đã hiểu, không hỏi dì nữa, đợi sau khi cô hồi phục tốt hơn một chút, cô mượn điện thoại của y tá bấm một dãy số.

Gọi hồi lâu cũng không có người trả lời, trong lòng Vân Xu lại lần nữa trầm xuống.

Vân Thừa đối với đứa con gái là cô rất để ý, nhưng không chỉ hai năm không xuất hiện, mà khi cô tỉnh dậy cũng không có phản hồi, không đến thăm hỏi, đây rõ ràng không bình thường.

Cuối cùng cuộc gọi này cũng không có người nhận.

Cô gọi thêm vài lần, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, lại truyền đến một giọng nói xa lạ: "Ai đó, gọi không ngừng có thấy phiền không vậy?"

Vân Xu nói: "Xin chào, tôi tìm Vân Thừa."

Giọng nói của Vân Xu đã nhiều năm không sử dụng, bây giờ nghe rất khàn và thấp. Người đối diện giống như bị dọa một cú: "Vân Thừa nào? Cô gọi lộn số rồi đó? Cô là ai vậy?"

Giọng nam đầu dây bên kia rất trẻ, giống như một cậu con trai trẻ tuổi.

Không phải giọng của Vân Thừa.

Vân Xu không bỏ cuộc hỏi lại lần nữa: "Vậy cậu có biết Vân Thừa không? Tôi khẳng định số này là của ông ấy."

"Không biết, số điện thoại này tôi dùng hai năm rồi, nhất định là cô gọi nhầm số rồi."

Nói xong, đối phương cúp máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!