Hành lang bệnh viện thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của những người là bác sĩ và y tá mặc áo choàng màu xanh lục, sau khi bọn họ đi vào phòng mổ xong thì lại trả lại vẻ yên tĩnh như trước.
Vân Nguyệt dựa người vào tường, khuôn mặt trắng bệch.
Lúc Vân Thừa và Vân Xu đi tới, Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía bọn họ, nước mắt liền lập tức rơi xuống, Vân Thừa đi tới vỗ đầu cô ta, giọng nói hiếm khi lộ vẻ ôn hòa: "Đừng sợ, mẹ con sẽ không có việc gì đâu."
Vân Nguyệt gật gật đầu.
Sau đó theo bản năng nhìn vào mắt Vân Xu: "Chị đã về rồi sao…"
"Ừ." Vân Xu hỏi: "Dì Bạch làm sao vậy?"
Vân Nguyệt nói: "Lúc đi xuống cầu thang mẹ suýt nữa té ngã, mẹ loạng choạng vài bước, sau đó chảy máu, rất rất nhiều máu…"
Nói xong, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều máu như vậy, mà lại còn là máu từ trên người mẹ mình chảy ra nữa.
Cô ta đã rất sợ, mẹ cô ta cùng với em trai hoặc em gái cô không biết có sao không nữa? Cô ta không khỏi tự trách mình, vì sao lúc đó không ở bên mẹ đỡ mẹ xuống dưới nhà.
Vân Thừa cùng Vân Xu đều phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói của Vân Nguyệt, Vân Thừa là người hỏi trước: "Bị ngã sao?"
"Không ạ." Vân Nguyệt nói: "Lúc ấy con đang định đi xuống lầu thì vừa đúng lúc trông thấy."
Vân Thừa nhíu chặt mày, nếu không bị ngã, vì sao lại chảy nhiều máu như thế chứ?
Những dẫu sao thì phụ nữ mang thai rất yếu ớt, trước đó bác sĩ cũng từng nhắc thân thể của Bạch Vi cũng không quá tốt, cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Vân Thừa không nói thêm gì nữa: "Đợi kết luận của bác sĩ vậy."
Nói xong, ba người đều im lặng, lẳng lặng chờ đợi.
Trong căn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng, Vân Nguyệt ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào Bạch Vi đang nằm trên giường bệnh, Vân Xu đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bãi cỏ ở bên ngoài.
Vân Thừa từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút nặng nề, Vân Nguyệt và Vân Xu đều quay đầu nhìn ông.
Vân Nguyệt hỏi trước: "Ba, mẹ bị sao vậy?"
Vân Thừa nhìn vào mắt Vân Xu, do dự một chút, nói: "Là do sức khỏe không tốt, hơn nữa lại lo lắng quá độ dẫn tới tình trạng sảy thai."
Không đợi Vân Nguyệt hỏi, Vân Thừa lập tức nói tiếp: "Nhưng vì đưa tới viện kịp thời nên hai mẹ con đều bình an."
Vân Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, sau đó tiếp tục nhìn Bạch Vi đang ngủ say bằng đôi mắt hồng hồng.
"Con ra ngoài với ba một chút." Vân Thừa nói xong liền đi ra ngoài trước.
Ở góc hành lang bên ngoài phòng bệnh, Vân Thừa lặp lại những lời mà bác sĩ mới nói.
Đại khái ý bác sĩ xoay xung quanh việc thai phụ suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới việc tổn thương tinh thần nên lúc dặn dò có nhấn mạnh với Vân Thừa điều quan trọng nhất chính là phải giữ cho thai phụ luôn có tâm trạng tốt, nếu không tiếp đó chưa chắc có thể giữ được đứa bé, hơn nữa cơ thể của Bạch Vi có thể không chịu được lần mang thai nào nữa.
Thế nên lần mang thai này rất quan trọng.
"Con về nhà đi…" Vân Thừa nhìn Vân Xu, cuối cùng cũng không có nói để Vân Xu dỗ Bạch Vi, ông im lặng một lúc, vừa định nói ra lời hứa hẹn gì đó liền nghe thấy tiếng trả lời lưu loát và dứt khoát của Vân Xu.
"Vâng."
Xuất phát từ nhiều loại lý do, Vân Xu cũng không hy vọng Bạch Vi xảy ra chuyện gì, càng không muốn Bạch Vi gặp tai nạn gì vì cô.
Bảo vệ lấy cuộc sống của đời này coi như là để bù đắp những sai lầm của nguyên chủ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!