Chương 45: Đợi anh cưới em

Vân Xu ở nhà Cố Diễm năm ngày, thời gian này hai người không ra ngoài, giống như trong trường vậy, thỉnh thoảng chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng khuỷu tay kề nhau cùng nhau làm bài tập.

Mặc dù ở nhà họ Cố cũng chỉ làm bài tập và đọc sách, nhưng mà bởi vì có thêm một Cố Diễm, Vân Xu không buồn chán chút nào, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nhưng mà năm ngày đã là giới hạn rồi, thân phận của Vân Xu lúc này không thích hợp để ở mãi nhà họ Cố, đây cũng là giới hạn của Vân Thừa.

Khi Vân Xu nhận được điện thoại của Vân Thừa, cô đã thu dọn xong hành lý rồi.

Vân Thừa nói: "Tiểu Xu, đã đến lúc về nhà rồi, chú Lưu của con đang ở bên ngoài đợi con."

Vân Xu nhìn Cố Diễm đang đứng ở cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Cổ họng Cố Diễm khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống vừa rát vừa đau. Cuối cùng cậu nói: "Anh tiễn em."

Cậu nhận lấy hành lý của Vân Xu, đi đến trước mặt Vân Xu.

Vân Xu lặng lẽ đi theo.

Xuống lầu, một chiếc xe hơi sang trọng đậu trên đường vô cùng dễ làm người khác chú ý, Vân Xu vừa nhìn đã nhận ra đây là xe của Vân Thừa.

Vân Thừa cũng đến sao?

Vân Xu liếc nhìn cửa sổ xe, từ bên ngoài nhìn vào trong không nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ là, từ bên trong nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Vân Xu nắm lấy cánh tay Cố Diễm, ngẩng đầy nhìn người thiếu niên mạnh mẽ kiên cường trước mặt, nói: "Cố Diễm, em chờ anh đến cưới em về nhà."

Đồng tử của Cố Diễm bỗng dưng co rút lại, còn không đợi cậu trả lời Vân Xu đã xách vali và đi về phía chiếc xe.

Cô đi đến bên cạnh xe, tài xế xuống xe nhận lấy hành lý, mở cửa xe cho Vân Xu.

Trước khi lên xe, Vân Xu lại nhìn Cố Diễm một lần nữa, gò má cô hơi nóng.

Liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, Vân Xu nhanh chóng bước vào trong xe, sau đó nhìn thấy Vân Thừa như dự đoán.

Trên người Vân Thừa mặc một bộ vest rất chỉnh tề, như thể vừa bước ra từ phòng họp, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ chuẩn bị tạo ra sự yên bình trước cơn cuồng phong.

Tâm trạng của Vân Thừa không tốt, giọng điệu cũng lộ ra một chút tức giận: "Cho dù con không vừa lòng với việc dì Bạch của con mang thai cũng không cần đến nhà bạn học nam ở lâu như vậy để xả giận, con có biết một đứa con gái đến nhà một đứa con trai ở lâu như vậy thì xem là gì không?"

"Con rất rõ con đang làm gì." Vân Xu vốn không sợ Vân Thừa như Bạch Vi và Vân Nguyệt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Vân Thừa, nói: "Con không phải vì dì Bạch mang thai mà đến đây xả giận, con chỉ cảm thấy, so với các người anh ấy càng cần con hơn mà thôi."

Vân Thừa bị lời nói của Vân Xu làm cho tức giận đến mức bật cười, nói: "Con còn nói không phải tức giận vì chuyện này?"

Nhìn về phía đứa con gái cưng, ông không khỏi nghĩ đến người vợ đã chết sớm, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm xúc phẫn nộ xuống mới nói: "Ngay cả khi em trai con được sinh ra, con vẫn là con gái của ba, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con, con không cần phải đa nghi."

"Tất cả những thứ của nhà họ Vân cũng đều là của con, con không cần phải để lại cho dì Bạch của con, không cần phải để lại Vân Nguyệt, thậm chí cũng không cần phải để lại cho em trai của con."

Vân Thừa nói xong, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút, nhìn Vân Xu, giọng ấm áp nói: "Nếu như ba làm không tốt con có thể thẳng thắn nhắc nhở, đừng vì tức giận mà làm như vậy."

Vân Xu kiên nhẫn lắng nghe những lời của Vân Thừa, bỗng nhiên bèn hiểu ra tại sao Vân Thừa lại bỏ qua mâu thuẫn giữa nguyên thân với Bạch Vi và Vân Nguyệt một cách tự tin như vậy.

Thậm chí Bạch Vi có thai rồi Vân Thừa cũng không cho rằng Vân Xu nên tức giận.

Hoặc là nói, tức giận là do ông ta cho phép, nhưng ông ta không nghĩ rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng.

Bởi vì

- ông ta đã sớm để toàn bộ tài sản để lại cho Vân Xu rồi.

Vân Thừa đã làm ra rất nhiều tài sản, mà tất cả tài sản này chỉ để lại cho Vân Xu, Bạch Vi, Vân Nguyệt thậm chí đến cả huyết thống tương lai cũng không được thừa kế một chút gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!