Chương 44: Chiều theo sở thích

Từ trước đến nay Vân Xu chưa bao giờ làm điều táo bạo như vậy, đến tết chạy đến nhà của nam sinh, cùng cậu đón năm mới.

Nhưng mọi lo lắng của cô đều tan biến trong vòng tay ấm áp của Cố Diễm.

Lúc Vân Xu đến, Cố Diễm đang dọn dẹp nhà cửa. Cố Diễm để Vân Xu ngồi yên một chỗ vì không có tạp dề hay quần áo dự phòng để thay, sau đó tiếp tục dọn dẹp một mình.

Cố Diễm cố gắng đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp lên gấp mấy lần, dọn dẹp xong Cố Diễm vào phòng bếp.

Vân Xu đi theo, sau đó lại phát hiện tủ lạnh nhà Cố Diễm trống rỗng.

Cố Diễm giả bộ ho một tiếng, vành tai đỏ bừng: "Trong nhà không có đồ ăn, tối nay ăn mì trước nhé, ngày mai anh làm món em thích ăn được không?"

"Được." Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng rất vui vì bản thân tới đây.

Trong nhà cũng chỉ còn lại mình Cố Diễm, nếu cô không đến, chẳng lẽ cậu định ăn uống tạm bợ rồi một mình trải qua cái tết này sao?

Cố Diễm giơ tay lên đặt trên đầu Vân Xu, nhẹ nhàng xoa xoa: "Đi nghịch điện thoại một lát đi, rất nhanh sẽ xong thôi."

Vân Xu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Diễm, nói: "Nhưng em muốn xem anh nấu mì."

Cố Diễm nhìn chằm chằm vào bạn gái ngoan ngoãn của mình, khóe miệng khẽ cong lên: "Ừm."

Dưới sự giám sát của Vân Xu, Cố Diễm nhanh chóng chuẩn bị tất cả các nguyên liệu, bỏ mì vào nồi, vớt lên, chan nước vào mì, rồi múc ra, đặt một quả trứng còn lại duy nhất vào bát, cuối cùng rắc một ít hành lên.

Cố Diễm đẩy bát mì có quả trứng đến trước mặt Vân Xu, sau đó bê bát của mình ngồi đối diện với Vân Xu.

Bàn ăn khá nhỏ, khi hai người cúi đầu ăn mì không cẩn thận sẽ va đầu vào nhau.

Vân Xu ăn lòng trắng trứng, sau đó đặt lòng đỏ trứng vào bát của Cố Diễm.

Cố Diễm nhìn Vân Xu, Vân Xu thành thật đáp: "Em không ăn lòng đỏ trứng, anh ăn giúp em đi."

Cố Diễm nhìn xuống những dấu răng rõ ràng trên lòng đỏ trứng, ừm một tiếng hỏi: "Mì có hợp khẩu vị không?"

Vân Xu không chút do dự mà bày ra biểu cảm khẳng định: "Rất ngon!"

Rõ ràng là một bát mì vô cùng đơn giản, không có nước luộc gà làm nước dùng, cũng không có một đống nguyên liệu. Mặc dù cô tận mắt nhìn Cố Diễm làm nhưng vẫn không hiểu vì sao nó lại ngon như vậy.

Ngay cả một người có tay nghề giỏi như Bạch Vi cũng chưa chắc làm ra được một bát mì đơn giản mà ngon như thế này.

"Em không chê là tốt rồi." Cố Diễm mím môi cười, dừng một chút rồi nói: "Ngày mai em muốn ăn cái gì anh cũng đều có thể làm cho em."

Vân Xu buột miệng hỏi: "Muốn ăn Cố Diễm có được không?"

Hỏi xong, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Vân Xu phát giác bản thân mới nói mấy thứ tào lao, cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Diễm, chỉ thấy đôi tai Cố Diễm đỏ bừng, còn có chút xuất thần.

Cố Diễm khôi phục tinh thần, nói với Vân Xu: "Không được, nhưng sau này thì được."

Vân Xu gặng hỏi: "Vì sao sau này lại có thể hả?"

Cố Diễm không nói gì, chỉ nhìn Vân Xu cười.

Cười đến mức hai má Vân Xu bất giác nóng bừng, không hiểu sao cô cảm thấy nụ cười của Cố Diễm có chút tà ác.

Cố Diễm nghiêng đầu giả bộ ho một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Ăn xong mì, nước cũng uống cạn, trong bát chỉ còn lại một lòng đỏ trứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!